Chương trước
Chương sau
Ân Vinh Lan vẫn luôn dùng khoé mắt chú ý Trần Trản, thấy được vẻ mặt của cậu, hỏi: "Có hot search gì?"
Trần Trản dùng ngón giữa tay phải nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, cười lạnh nói: "Phá án."
Nghĩ đến ba Lâm từng nghiêm trang thừa nhận nạp thưởng để đòi đất diễn, là người kế thừa huyết thống, Lâm Trì Ngang có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Dứt lời đặt điện thoại trên đùi, nhắm mắt không biết suy tư những gì.
Màn hình vẫn còn sáng, dựa vào mấy bình luận đứng đầu hiện trên đó, Ân Vinh Lan cũng đoán được đại khái, vô cùng bình tĩnh nói: "Trước đây rất lâu đã nghe nói anh ta có lòng hiếu thắng khá cao."
"Vậy mà vẫn quản lý công ty đâu ra đó được?"
Ân Vinh Lan cười nói: "Ở phương diện khác thì Lâm Trì Ngang vẫn tương đối khôn khéo."
"Cũng đúng." Trần Trản thở dài xa xăm, nhớ đến lúc trước đối phương đồng ý đầu tư phim, tuy khoản vốn không lớn nhưng vẫn tìm thêm vài nhà đầu tư để phân tán rủi ro.
Qua thêm khoảng nửa giờ, tình trạng giao thông dần dần khôi phục, khi sắp đến một ngã tư tiếp theo, Ân Vinh Lan hỏi: "Có còn đến đồn cảnh sát nữa không?"
Trần Trản lắc đầu: "Tìm chỗ nào trở đầu, về thôi."
Nửa đường lần nữa xem lại thứ hạng trên website, "Sám Hối Lục" treo cao thứ nhất, không khỏi nhàn nhạt nói: "Được thoả lòng thoả dạ, anh ta hẳn là chịu yên rồi."
Tay cầm vô lăng của Ân Vinh Lan hơi siết lại, rồi nhanh chóng khôi phục tự nhiên như thường, sau khi xe chạy về tới chung cư hai bên vừa nói vừa cười tìm một quán cơm ghé ăn.
Mới chỉ cách khoảng thời gian ăn một tô mì, khi Trần Trản nhìn lại di động, ấn đường nhảy lên một cái, "Anh bạn nam thần của tôi" đã vượt lên dẫn đầu bảng khen thưởng trở lại. Xem thêm bình luận trên Weibo, cư dân mạng còn tích cực hơn cả cậu, thậm chí có chụp lại khoảnh khắc bứt phá.
"Quả là màn tranh đoạt thế kỷ, tôi đoán lần nạp thưởng này là anh bạn của Trần Trản đổ tiền."
"Úi tà tà, cuối cùng cũng hiểu thương gia cạnh tranh khốc liệt ra sao."
"Khá là thương xót cho Nam Cực Tinh, không biết cuối cùng phải phán định vấn đề dữ liệu thế nào đây."
"Thương Nam Cực Tinh +999."
"Mấy người sai rồi, nếu mà bọn họ vẫn cứ phân bì nhau, thậm chí tán gia bại sản vì chuyện này, Nam Cực Tinh sẽ thành người thắng đậm nhất."
Mỗi lần kéo xuống làm mới, luôn có thể xem được bình luận phá cách như vậy.
Trần Trản nhìn về người đàn ông ngồi đối diện: "Sao anh cũng hùa theo làm bậy với anh ta?"
Ân Vinh Lan ngẩng đầu lên, không rõ lắm hỏi: "Cái gì?"
Trần Trản ngờ vực: "Đánh nhau chí choé với Lâm Trì Ngang trên bảng khen thưởng không phải là anh sao?"
Ân Vinh Lan bật cười: "Sao có thể?" Dừng một chút rồi nói: "Huống hồ không phải chúng ta luôn đi cùng nhau sau?"
Trần Trản vơi bớt đôi chút nghi ngờ, từ khía cạnh thời gian gây án, đúng là không quá hợp lý.
Ân Vinh Lan ôn hoà nhã nhặn nói: "Có thể là có dân mạng không muốn để cho anh ta vui cười mỹ mãn, lấy tâm trạng xem trò vui mà nạp thưởng."
Logic miễn cưỡng có thể nói thông, Trần Trản tiếp nhận giả thuyết này.
Thấy thế Ân Vinh Lan mới hơi thả lỏng tâm lý, trên mặt thì lại không có chút biến hoá nào. Đưa cho cậu giấy ăn, vô cùng lưu loát chuyển đổi đề tài: "Công viên Sâm Lâm gần đây đang có chương trình miễn vé vào cửa, muốn đến dạo chút không?"
Trần Trản lý trí mà từ chối.
Ân Vinh Lan như cười như không: "Xung quanh hồ nhân tạo đã phong toả, sẽ không vì cứu người mà thành gà luộc nữa đâu."
Trần Trản: "Viết song song nên lượng công việc tăng lên, còn phải trở về gõ chữ."
Sau khi ăn xong vẫy tay tạm biệt, Ân Vinh Lan thấy thời gian còn sớm, lái xe đến công ty.
Quý đầu năm là mùa ế ẩm, tổng thể công ty đều ở trạng thái rất nhàn nhã.
Dưới sự thôi thúc của bộ phận tiêu thụ, lượng tiêu thụ của Nguyên Thụy vững vàng tăng lên. Giám đốc tiêu thụ từng bỏ phiếu đồng ý khi mua Nguyên Thuỵ bày tỏ biết vậy chẳng làm, vốn là một dự án có cũng được mà không cũng chẳng sao, vì tranh nhau một hơi, đã phải dằn vặt đến hơn nửa năm.
Tiểu Triệu liếc anh một cái ra hiệu, giám đốc tiêu thụ vừa quay đầu lại, sếp đã cất bước về bên này, vội vã thẳng người tăm tắp như nghênh đón quốc vương đến tuần tra.
Cũng may đối phương chỉ cần một bản báo cáo, giám đốc tiêu thụ nhìn theo Tiểu Triệu rời đi cùng sếp, thở ra một hơi thườn thượt.
Tiểu Triệu vừa đi vừa báo cáo hành trình hai ngày kế tiếp, dò hỏi có cần thay đổi gì không.
Ân Vinh Lan lắc đầu.
Tiếu Triệu khép lại văn kiện, hỏi đến chuyện khác: ""Anh bạn nam thần của tôi" đã dẫn trước, ngài thấy còn cần phải nạp thưởng tiếp hay không?"
Ân Vinh Lan xua tay: "Không cần." Y tự mình cúi đầu xem báo cáo, chốc lát đột nhiên nói: "Đúng thật là hoang đường."
Trần Trản khó khăn lắm mới viết tới truyện lấy mình làm chủ đề, kết quả lên hot search vẫn là cậu và Lâm Trì Ngang như cũ.
Cấp dưới tường tận thâm ý trong lời sếp, thức thời không lắm miệng trong thời điểm nhạy cảm này.
Tầm mắt Ân Vinh Lan khẽ đảo qua một chút.
Tiểu Triệu lạnh cả người, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chân thành đề nghị: "Hay là... Ngài thử đánh sập Weibo?"
Không còn hot search để lên, sẽ không còn phải lao lực giãy dụa nữa.
"Vậy à?" Ân Vinh Lan hiền lành cười cười.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Triệu biết sau chuyện Ân Khô Lan, tiền thưởng có lẽ lại lần nữa bay xa.
.
Mặt đường thật vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ, gần đến chạng vạng, giữa bầu trời lại bắt đầu có tuyết trắng lả tả bay xuống.
Trần Trản vốn thích mưa tuyết, vào thời tiết như vậy, sẽ làm tâm trạng cậu trở nên ôn hoà dễ chịu... Dễ chịu đến muốn chợp mắt nghỉ ngơi.
Rửa mặt bằng nước lạnh, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, Trần Trản rửa trái cây đặt gần tay, bắt đầu gõ phím --
Ân Bá lớn hơn tôi vài tuổi, làm việc rất có chừng mực.
Dù tôi muốn đi nơi nào, anh ta cũng có thể tìm được đủ loại xe khác nhau đến đón đưa, mượn cớ nói là của bạn mình.
Chúng tôi dần dần thân thiết.
Dưới cái nhìn của tôi, Ân Bá chỗ nào cũng tốt, chỉ có một số thời điểm rất kỳ quái.
Một lần trên đường về, tôi mua hai hộp sữa chua.
Anh ta mở nắp, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại dùng môi nhấp nhấp sữa chua dính trên nắp.
Sau đó khi đóng phim ở thành phố cạnh bên, lúc đi loanh quanh nhìn thấy một mô hình xe đua rất ngầu.
Chúng tôi quyết định mỗi người mua một chiếc, sau đó mua thêm ít đặc sản địa phương, vì đồ đạc quá nhiều, nên quyết định gửi chuyển phát nhanh trở về.
Thời điểm Ân Bá điền đơn chuyển phát nhanh, không biết nghĩ đến gì, xoá mất địa chỉ đã viết được một nửa, xin lại tờ mới.
Lúc này tôi đã điền xong, đứng cạnh anh buồn bực: "Lạnh à?"
Ân Bá lắc đầu.
Tôi càng thấy kỳ quái: "Nhưng tay anh giống như đang run."
Anh ta miễn cưỡng cười cười, không quá lưu loát điền đầy đủ.
Chỉ cần đi xa một chuyến, khi trở về thành phố nơi mình đang ở sẽ luôn có chút cảm giác lạ lẫm.
Cuộc sống đã thoải mái hơn trước kia một chút, thời gian tán chuyện của tôi và ông lão cửa đối diện trở nên dài hơn, trong lúc vô tình nghe ông nói hai ngày nay Ân Bá hơi cảm nhẹ.
Ông tuy không cố tình nhắc tới, nhưng từ nội dung mấy lời tán gẫu tình cờ cũng có thể chắp vá ra ít chuyện khi xưa của Ân Bá.
Có lẽ vì từng trải qua tình cảnh tương tự, cho nên có thể cảm động lây.
Nỗi lòng tôi đột nhiên trở nên ngổn ngang, chuẩn bị sang nhà thăm nom anh.
Mua chút thuốc trị cảm, mang theo bình cháo nhỏ vừa nấu xong xuất phát.
Nửa giờ sau, tôi ở ven đường bấm số điện thoại Ân Bá.
"Alo." Âm thanh anh ta hơi có chút khàn khàn.
Vốn định cho đối phương một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ tôi lại đứng đón gió lạnh: "Số 236 đường Thiên Hi?"
Anh nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
"Địa chỉ ghi trên đơn chuyển phát nhanh lần trước." Tôi ngẩng đầu nhìn biển hiệu to lớn, cười lạnh nói: "Nhà anh ở vườn động vật hoang dã?"
"..."
Viết đến một nửa, Trần Trản bỗng nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Ân Vinh Lan cũng không phải muốn giả nghèo ngay từ đầu, cho nên hình tượng có rất nhiều lỗ thủng. Chỉ là trước đây cậu đều theo bản năng mà quên đi thôi.
Cũng mệt cho Ân Vinh Lan xoay chuyển tư duy thần tốc, dù là xuất hiện lỗ thủng chí mạng, cuối cũng vẫn có thể vá lại kín kẽ.
Liên tục viết xong hai chương truyện, sống lưng trở nên không dễ chịu, Trần Trản vận động duỗi người mấy cái, thuận tiện đem đĩa trái cây đã trống không vào bếp rửa sạch.
Khi trở về phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.
Trần Trản gọi lại, bối cảnh âm thanh đầu kia hơi ồn ào.
Ân Vinh Lan hỏi: "Đang ở đâu?"
Trần Trản hỏi ngược lại: "Kim ốc tàng Kiều, anh cảm thấy tôi có thể ở đâu?"
Bên kia truyền đến tiếng cười: "Có thể ra đây một chút được không? Đem cho cụ ông ít thứ, chung cư hết chỗ đậu xe."
Trần Trản đi tới bên cửa sổ ló đầu ra nhìn, hai bên dừng đầy xe, ở giữa chỉ dư lại một con đường nhỏ vặn vẹo.
"Tôi xuống ngay."
Gió lạnh luồn vào cổ áo, Trần Trản dựng thẳng cổ áo nhanh chân bước đi.
Kết quả cậu vừa tới, đã có một người lái xe rời khỏi, để lại một chỗ trống cho xe đậu.
Ân Vinh Lan xuống xe mở cốp, bên trong chủ yếu là chút trái cây đắt tiền.
Vừa mới dọn thùng ra, đã nghe phịch một tiếng, thân thể Trần Trản phản xạ có điều kiện run lên, vừa quay người lại... Cột điện phía trước loẹt xoẹt tia sáng xanh, ngay sau đó toàn bộ khu dân cư rơi vào tăm tối.
Có mấy người dân đi ngang qua báo cháy xong lập tức bắt đầu quay video.
Trần Trản ra cửa gấp, không đem điện thoại di động, nhờ cả vào điện thoại của Ân Vinh Lan để soi đường.
Nâng lên một thùng, Trần Trản nhún nhún vai: "E là xe tạm thời không ra được."
Điểm đáng mừng duy nhất là, chỗ đậu trống vừa rồi vẫn còn đó.
Khoá kỹ xe rồi mò mẫm lên lầu trong đêm tối, nghĩ ông lão đã ngủ sớm, định đợi đến mai lại chuyển đồ sang sau.
Ân Vinh Lan nhấc ba hộp quà, tốc độ chậm hơn. Trần Trản đặt đồ xuống xong rồi xuống trở lại bên dưới, tiếp lấy một hộp quà từ tay y.
Bàn tay hai người chạm nhau trong bóng tối, một lạnh một nóng.
Trong phòng không có nến, bên ngoài đã có thể nghe tiếng xe cứu hoả, thấy chủ chung cư nói trên nhóm chat là đang sửa gấp, chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ.
Trần Trản: "Uống nước không?"
Ân Vinh Lan đột nhiên ngồi vào bên cạnh cậu, chạm nhẹ vào vành tai mềm mại.
Sau giây lát kinh ngạc, Trần Trản nhanh chóng phản ứng lại, nín thở nghe ngóng, trong phòng dường như có tiếng động rất nhỏ.
Lòng hơi rục rịch, lúc nãy xuống đón Ân Vinh Lan, nghĩ đi xuống tầng thôi, nên chỉ khép hờ cửa.
Ân Vinh Lan chỉ vào một hướng.
Trần Trản cố ý lấy điện bật video rồi chỉnh âm to lên, ra hiệu một chút: "Tôi mở cửa trước, sau đó cùng vào phòng ngủ bắt người."
Ân Vinh Lan: "Mở cửa để làm gì?"
Trần Trản: "Đánh không lại có thể chạy."
"..."
Trên thực tế, công tác chuẩn bị của cậu còn nhiều hơn, cầm ra cây lau sàn từ phòng vệ sinh, lại vào bếp lấy thêm hai món dụng cụ.
Gian phòng nhỏ cũng có chỗ tốt, tủ quần áo thiết kế kiểu chia ngăn, không có súc cốt công thì không chui vào được. Chỗ có thể giấu người chỉ còn một... Dưới giường.
Trần Trản dùng cây lau sàn quét ngang gầm giường: "Lăn ra đây."
Tên trộm phản ứng xem như nhanh nhạy, chui ra từ bên khác, định leo cửa sổ trượt theo ống nước xuống.
Kéo mạnh hai cái, bi ai phát hiện cửa sổ bị hỏng.
Vừa quay đầu lại, dựa vào ánh trăng, lập tức nhìn thấy Trần Trản vác dao đứng sẵn, sợ đến ngã quỵ tại chỗ: "Đại ca, em sai rồi."
Trần Trản và Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến gì đó làm sắc mặt không hẹn mà cùng trở nên lạnh lẽo.
Cất bước đi đến, Trần Trản mắt lạnh như băng nhìn chăm chú tên trộm đang hô to tha mạng, nói tương đối trắng ra: "Nói, Lâm Trì Ngang sai mày tới đúng không?"
---
Lời tác giả:
Tên trộm: ???
Lâm Trì Ngang: ... Chớ có động vào ông.
ps: Bất cứ khi nào ra ngoài nhớ phải đóng cửa, trong nhà có trộm xin hãy thoát thân trước rồi báo ngay cho cảnh sát.
ps: Lặp lại chuyện đã biết sẽ rất loãng, cho nên trong Anh bạn nam thần, đa số sẽ ghi lại ít chuyện thường nhật không được đề cập trong chính truyện của hai người, vậy nên nhiều tình tiết có hơi mới lạ.
Lời Không Cánh:
Bắt người ta đổ vỏ hoài =))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.