Trần Trản quét mắt qua, ánh mắt chiếu tới đâu, mọi người dồn dập lảng tránh tới đấy.
E rằng đế vương cổ đại cũng không có lực uy hiếp đáng sợ như thế.
Ân Vinh Lan rót hai ly nước ấm, cho cậu uống một ngụm xua tan khí lạnh: "Chỉ tạm thời như thế này thôi."
Lúc này phục vụ bưng lên chén canh trứng rong biển tặng thêm, Trần Trản cũng thuận tiện gọi vài món.
Trong lúc chờ thức ăn, cậu nghiêng đầu đi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ được bao phủ trong lớp áo bạc, lẩm bẩm ngân nga: "... Để phong ba bão táp mãnh liệt hơn nữa đi." [*]
Ân Vinh Lan vì chất giọng bi tráng mà cong cong khoé miệng, nói ra chân tướng: "Công dân vô tội bị tóm lúc sáng là trợ lý của tôi."
Trần Trản choáng váng, chẳng trách lúc ở quán cơm người kia cứ luôn nhìn cậu, không khỏi thở dài xa xăm: "Đều do số trời."
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta số khổ."
"..."
Thấy Trần Trản có vẻ còn hơi băn khoăn, Ân Vinh Lan giải thích: "Không trừ điểm chuyên cần, còn cho nghỉ hẳn một ngày. Có lẽ cậu ta đang trốn ở nhà mừng trộm."
Đúng như y dự đoán, Tiểu Triệu đang lên mạng khoe khoang với bạn bè, biểu thị trong cái rủi có cái may. Sau khi tài khoản Weibo của anh bị đào ra, lập tức tăng lên mấy vạn fan, còn có công ty đặc biệt liên lạc định đưa lên thành người nổi tiếng.
Tiểu Triệu lý trí mà từ chối, cũng gửi thêm tin nhắn báo cáo tình hình với ông chủ, biểu thị Trần Trản nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503723/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.