Lúc hệ thống nhắc nhở, người Trần Trản khẽ run lên.
Nhưng chính hành động run nhẹ như cơn gió lướt thoáng qua này đã dừng cuộc tranh giành cuốn sổ của hai người kia lại.
Ân Vinh Lan buông tay ra trước, đứng thẳng người, dùng dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống nhíu mày với Lâm Trì Ngang: "Anh làm gì ở đây?"
Vừa ăn cướp vừa la làng... Lâm Trì Ngang giận quá hóa cười.
Động tĩnh lớn như vậy Trần Trản muốn giả bộ ngủ nữa cũng không được, cậu quay mặt sang, đôi mắt vì hơi nước mà trở nên sâu thẳm.
Vẻ mặt Ân Vinh Lan không đổi sắc, bình tĩnh nhặt áo khoác đặt vào tay Trần Trản: "Đồ đạc cá nhân đừng để chỗ xa quá, rất dễ khiến người khác nổi lòng tham."
Ánh mắt Trần Trản phức tạp, nói tên này đổi trắng thay đen cũng không đúng lắm, quả thật Lâm Trì Ngang là người đề nghị việc xem lén này. Chỉ là mấy lời anh vừa nói đã tự tẩy trắng cho mình sạch sành sanh.
Ba người đều lặng thinh không nhắc lại việc vừa nãy nữa. Lâm Trì Ngang đi sang bể nước nóng bên cạnh, Ân Vinh Lan không xuống nước, ngồi một bên nói chuyện với Trần Trản.
"Bút ghi âm đâu?"
"Hết pin rồi."
Hơi nước bay lơ lửng trên không trung, mấy lọn tóc con ướt đẫm trên trán Trần Trản khiến cậu trông càng nhỏ tuổi hơn. Cuốn sổ nhỏ lại trở về trong tay cậu, dừng một chút rồi viết viết, trông như một đứa nhóc đang nghiêm túc ghi bút ký.
Đáng tiếc, hình ảnh này ở trong mắt người khác chỉ mang lại cảm giác ớn lạnh.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503719/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.