Khi Ân Vinh Lan quay ra đã thay một bộ quần áo thoải mái. Vóc người y cao lớn cân đối, Trần Trản suýt chút nữa bị sắc đẹp hút hồn.
"Thay cái áo thôi còn cần khóa cửa?"
Ân Vinh Lan cười cười: "Thói quen."
Lúc ở nhà nào thấy y có thói ấy đâu, Trần Trản đoán chắc là để cản âm thanh mở cửa tủ lục gầm giường.
"Phòng suite này được đấy," Ân Vinh Lan quan sát: "Còn có cả bếp."
Nói xong liền lục khắp phòng bếp.
Lần thứ hai Trần Trản cảm thấy người này đi kinh doanh buôn bán quả thật phí của giời, biên kịch hay đặc công tình báo rõ là nghề hợp hơn.
Hình như chỉ có một người duy nhất ở trong phòng này thật, vẻ mặt Ân Vinh Lan tửng tưng ngồi xuống bên cạnh cậu.
4
Trần Trản không kiêng ngại gì, thoải mái nghiên cứu danh sách Ngô Mị đưa.
Ân Vinh Lan: "Cái gì thế?"
Trần Trản cười không nói, lại tiếp tục làm thẻ thủ công như lúc trước đưa cho Ngô Mị.
【 Hệ thống: Ai mà ngờ Ngô Mị lại tin cái thứ này là công cụ thiệt chứ. 】
Trần Trản không cảm thấy bất ngờ, nếu là người khác lấy thứ này ra, có thể cô ta sẽ nghi ngờ một phen, nhưng cái kho giá trị tẩy trắng bự bự của cậu khiến tiềm thức người ta tự lược đi vấn đề ấy.
Cơ mà vẫn phải cảm ơn việc hệ thống treo máy nghỉ việc, bằng không sao có thể dễ dàng thế chứ.
Lúc đầu Ân Vinh Lan chỉ ngồi bên nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286719/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.