(nguyên văn là tác gia: người soạn ra tác phẩm, lúc đầu mình định để là nhà văn, nhưng do dự mãi rồi đổi thành chủ bút, mọi người góp ý nhé)
Trạm xe buýt ven đường chỉ có mấy người đứng đợi. Một chiếc xe đến đón trả khách, người trên xe không rảnh chú ý chuyện bên ngoài.
Ngay lúc này Trần Trản kéo tay áo Ngô tiên sinh lại. Cả hai đều có chút giật mình bất ngờ.
Họ Ngô cau mày nói: "Anh đuổi theo làm gì?"
Chắc do phản ứng bản năng, hoặc dạo này bị phim truyền hình ngốc trắng ngọt đầu độc nhiều quá, Trần Trản thở dài xa xôi, nghiêm túc nói: "Điều anh vừa nghe không phải sự thật."
Ngô tiên sinh cười lạnh, đập tay cậu ra: "Tôi không ngu."
Trước khi cậu kịp mở miệng nói gì, ánh mắt thâm thúy nói luôn: "Dò sông dò biển dễ dò, lòng anh ai dám mà thò cạn sâu (*),sớm muộn gì cũng có ngày hại người hại mình."
(* nguyên văn chỉ ngắn gọn là "Anh cứ thành phủ thế này" - thành phủ ở đây còn chỉ sự thâm sâu khó đoán của lòng người, như nội thành nội cung ngày xưa địa hình phức tạp vậy, nhưng mình thích câu ca dao của nước ta:))))
Vừa dứt lời phất tay bắt taxi, cho cậu hít khói.
Trần Trản đứng đơ vài giây, sau đó lắc đầu: "... Đang giảng đạo đó à?"
Làm phe ác, người nọ lấy đâu ra tự tin thế?
Cất nghi vấn, đi bộ về nhà, Ân Vinh Lan còn đứng chờ ngoài cổng. Chú chó ta chờ mãi không được dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286706/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.