Lâm Trì Ngang có cả bằng đại học luật, lý trí an ủi, pháp luật dỗ dành, nhắm nghiền mắt lại, nén kích động bạo lực xuống đáy lòng.
"Tôi đến để nói chuyện đàng hoàng."
Từ đầu tới cuối Ân Vinh Lan vẫn duy trì khoảng cách hơn một mét, đề phòng anh ta dở chứng quỳ một chân xuống.
1
Cửa thang máy vừa mở, hai người lần lượt đi vào. Các nhân viên rất thức thời, cố ý chậm lại, không muốn đứng chung một chỗ với bọn họ.
Không gian chật hẹp, Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: "Trước đây anh là người rất nghiêm túc."
Ân Vinh Lan cực kỳ bình tĩnh: "Vẫn luôn như thế."
Trước khi người kia kịp nói thêm về vấn đề này, Ân Vinh Lan nói: "Không ai hoàn hảo cả. Giống như hình tượng của anh trong "Sám Hối Lục"..."
Lâm Trì Ngang giơ tay cắt ngang câu tiếp, bây giờ anh vừa nghe hai tiếng "sám hối" liền đau đầu.
Trong phòng làm việc, cấp dưới pha trà nóng, Ân Vinh Lan liếc mắt ra hiệu: "Cậu ở lại."
Cấp dưới khó hiểu, ông chủ bàn chuyện, nhân viên đứng bên cạnh làm gì?
Sắc mặt Lâm Trì Ngang hơi thay đổi, nhấn mạnh: "Việc chính đáng."
Ân Vinh Lan tạm thời tin anh ta sẽ không cầu hôn, khẽ gật đầu với cấp dưới. Cấp dưới không hiểu ra sao nhưng có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn, đóng cửa ra ngoài.
"Chương mới hôm qua tôi đọc rồi." Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề.
Ân Vinh Lan thổi nước trà, kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286697/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.