Trao đổi bằng mắt của hai người bị người thứ ba phát hiện.
Ngô tiên sinh ho khan một tiếng, lộ ý nhắc nhở,
Trần Trản nhấc mắt liếc hắn một cái: "Cái câu trước khi chết An Lãnh nói chưa xong ấy, có biết không?"
Vấn đề từng khiến Ngô tiên sinh phiền muộn mấy ngày mấy đêm, đột nhiên được nhắc tới, ánh mắt trở bên sắc bén: "Anh bằng lòng nói cho tôi?"
Trần Trản nuốt miếng cơm: "Cũng không phải bí mật gì." Nhìn thẳng vào người đối diện, khẽ mỉm cười: "Anh ta nói tôi là người tốt."
Dứt lời, tình cảnh so với vừa rồi càng thêm lúng túng.
Tiếng đũa đặt "cạch" xuống bàn khá to, Ngô tiên sinh: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi còn có việc, đi trước."
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản, thấy cậu không tỏ vẻ gì, chủ động nói: "Uống bát canh hẵng đi."
Ngô tiên sinh không thấy canh trên bàn.
Ân Vinh Lan đứng dậy: "Tôi nấu canh ngon lắm."
Ngô tiên sinh ngờ vực, quay mặt nhìn Trần Trản, như muốn hỏi thật không.
Trong lúc đó Ân Vinh Lan đã nhanh nhẹn nấu nước, không quá ba phút đã đi ra. Trong bát tô nổi lợn cợn bông trứng, không còn gì khác.
Vừa nhìn đã không muốn ăn, Ngô tiên sinh vô cảm: "Canh trứng?"
Trần Trản câm nín trong giây lát, không nhịn được nói: "Đây là canh họ Mạnh."
Biệt danh: canh Mạnh bà.
1
"..."
Ngô tiên sinh kiềm chế khóe miệng co giật, cười lạnh: "Tương truyền canh Mạnh bà nấu từ nước mắt... Anh mà khóc được một bát lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286694/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.