(Tình anh em giả tạo, người ta là tình như keo sơn sắt thép, đây là nhựa:)))
Lâm Trì Ngang: "Tôi không chết được, càng không chết cùng với cậu."
Tầm mắt Trần Trản hơi đảo qua trên mặt tấm ảnh một chút, nhìn nhiều thêm một giây càng khó xử, cậu rất tò mò rốt cuộc người này được giáo dục như thế nào đây.
Khẽ nâng cánh tay làm một thủ thế.
Lâm Trì Ngang cau mày: "Có ý gì?"
"Nếu muốn biết là người hay quỷ rất đơn giản." Trần Trản chỉ cánh cửa phía trước, Lâm Trì Ngang liếc cậu một cái, cuối cùng vẫn làm theo, đứng nép một bên cửa, Trần Trản giữ bên còn lại.
"Có tiền xu không?"
Lâm Trì Ngang mở ví, một sấp tiền mặt phẳng phiu.
Nương theo ánh sáng mơ hồ gắng nhìn rõ, Trần Trản lắc đầu, lấy bùa hộ mệnh ra, tháo cái cúc kim loại ném vào bóng tối.
Tiếng động không lớn, nhưng bốn bề vắng lặng khiến âm thanh va chạm khuếch đại vô cùng.
Trần Trản là động tác suỵt, có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Ma quỷ đi đứng làm sao có âm thanh.
Lâm Trì Ngang nhíu mày... Đây là kết quả cậu muốn?
Trần Trản lắc đầu, ra hiệu chờ một chút.
Tiếng bước chân lại gần, Trần Trản tính toán khoảng cách, nhằm thời cơ, thình lình bước ra, bắt chước chó sói gầm nhẹ một tiếng.
"A a a -----"
Dù là ai khi bước qua cửa, đột nhiên gặp một người nhảy ra quát to đều sợ hãi giật mình.
Thừa dịp đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286687/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.