Edit: Cải Joshort
Beta: Cải S
.
Muốn trở nên nổi tiếng, ngoài dựa vào thực lực còn phải xem vận mệnh.
Nhưng đối với Trần Trản, đây chính là định mệnh.
Phóng viên ngồi xổm thủ ở bãi cỏ tầng dưới đã nhiều đến mức đếm không xuể. Mà do có quá nhiều người cho nên dù có lén lút trốn đi thì cũng bị phát hiện, cuối cùng bọn họ dứt khoát đứng ngang nhiên canh giữ ở đó chẳng kiêng dè gì.
Trần Trản dĩ nhiên không thể đọ kiên nhẫn với bọn họ, một số nhà truyền thông chỉ vì muốn moi được tin nào đó thật sốt dẻo mà luân phiên canh giữ ngày đêm tận mấy tháng trời.
Nhưng quy luật sinh hoạt của cậu vẫn không thay đổi.
Không cố ý kéo rèm cửa sổ che đi, mỗi ngày buổi sáng mang máy tính đặt ở trên bệ cửa sổ gõ chữ, buổi trưa nấu một mâm thức ăn nhìn thì có vẻ phong phú đấy nhưng thực ra mùi vị chẳng ra gì rồi ngồi thưởng thức ở chỗ đấy luôn. Đến khi hoàng hôn buông xuống thì dời ghế dựa sang, dựa vào đệm mềm mại êm ái ngắm ánh chiều tà lúc huy hoàng nhất.
Cuộc sống thoải mái như đang dưỡng lão.
Một màn này được camera dưới lầu quay lại rõ ràng. Trời vốn đã lạnh, bãi cỏ thì khô héo úa vàng từ lâu, một phóng viên lạnh run người véo cánh tay đồng nghiệp, nhìn chằm chằm vào căn phòng nào đó: "Nhàm chán không khác gì địa ngục[1]."
[1]Raw: 地狱空荡荡. Đọc câu này t chỉ nhớ tới câu "Địa ngục trống rỗng và tất cả quỷ dữ đang ở đây" của William Shakespeare nhưng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/267619/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.