Ngay cả khi Lâm Trì Ngang không nói gì, với trạng thái hiện tại của mình Trần Trản cũng khó có thể sinh hoạt bình thường.
Mắt cá chân có lẽ chỉ bị trật nhẹ, cậu đang định tìm một chiếc khăn đắp lên thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nhanh dữ vậy?
Trần Trản khập khiễng bước tới cửa, chỉ hơi hé cửa ra thì nhìn thấy khuôn mặt của một người mà cậu không ngờ tới.
"Anh Ân?"
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cậu, Ân Vinh Lan trầm mặc một lúc: "Chứ cậu nghĩ là ai?"
"Kẻ thù giai cấp[1]." Trần Trản đáp.
[1]tất cả những ai bị chính quyền liệt vào giai cấp "tư sản" hoặc những người bị xem là "tàn dư của chế độ phong kiến cũ" đều là "kẻ thù giai cấp".
Ân Vinh Lan cũng không phải đi tay không tới, anh đặt hộp quà mang đến sang một bên rồi nói: "Tôi nghe nói tay cậu bị thương nên tới xem một chút."
Anh rất ý tứ khi dùng từ "nghe nói", Trần Trản nhíu mày: "Không phải thấy trên mạng à?"
Ân Vinh Lan: "Tôi rất ít khi lên mạng."
Biết được Trần Trản tai nạn là nhờ tình cờ nghe thấy cấp dưới nói chuyện với nhau.
Trần Trản không muốn nói sâu vào việc dùng từ, cậu chậm rãi nói: "Tôi tham chút món hời nhỏ, nhận lời mời ăn cơm rồi lúc trở về bị té."
Ngay từ đầu Ân Vinh Lan đã cảm thấy mấy tin đồn Trần Trản bị đánh không đáng tin cho lắm, anh đã từng thấy Trần Trản đánh nhau, ẩn trong cơ thể thon gầy ấy là một cổ sức mạnh to lớn hung tàn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/267600/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.