Từ khi Lệ Nhiên trở về từ Đế Đô, thời gian anh xuất hiện ngày càng dài.
Số lần cũng nhiều lên.
Mỗi sáng thức dậy, Sở Trần đều thấy một ngôi sao nhỏ mới gấp bên gối.
Dù hai người đã từ tiền tuyến trở về Sở Trần biết người tặng ngôi sao nhỏ là Lệ Nhiên, bên trong kẹp một mẩu giấy nhỏ, và cũng đã nói với Lệ Nhiên về chuyện này, nhưng Lệ Nhiên vẫn giữ thói quen ấy, bất chấp mưa gió, hầu như không đứt đoạn.
Sáng sớm hôm nay, Sở Trần lại một lần nữa thấy ngôi sao nhỏ màu xanh lam bên gối.
Cậu khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên vẫn chưa tỉnh giấc.
Tối hôm qua, anh bị câu nói "hình như anh không được thật" của Sở Trần kích động, đè Sở Trần không dậy nổi.
Tục ngữ có câu rất hay, rằng chỉ có trâu chết mệt chứ không có ruộng cày nát.
Lệ Nhiên đã "chết mệt" rồi.
Kết quả đã ra nông nỗi này mà không biết từ lúc nào vẫn gấp một ngôi sao nhỏ, đặt bên gối của Sở Trần.
Hành động này thực sự mang đậm chất nghi thức quá đi mất.
Sở Trần bất lực, giơ tay nhéo má Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên chau mày, đôi mắt màu xanh lam lạnh băng bị Sở Trần quấy nhiễu buộc phải mở ra. Anh nheo mắt, cánh tay dài ôm lấy Sở Trần vào lòng, kề sát vào tai Sở Trần, giọng khàn khàn hỏi: "Sao dậy sớm thế?"
Sở Trần: Vì em khỏe."
Lệ Nhiên: "..."
Ánh mắt Lệ Nhiên toát lên vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555116/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.