"Aaaa"
"Chúng ta thắng rồi!"
"Giáo quan Sở đã mang mẫu trùng về rồi phải không? Tôi thấy Trùng tộc trông có vẻ điên cuồng thì hẳn là thật đấy!!! Kể cả không mang về cũng không sao, trước giờ chưa từng có binh sĩ nào có thể đánh giết được mẫu trùng!"
"Làm sao bây giờ? Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy."
Lệ Phần sa sầm mặt, sắp bị hàng tá binh sĩ vây quanh ép thành hình bánh rồi.
Anh đưa tay che chở Sở Trần, thậm chí còn có suy nghĩ muốn gọi thẳng Lệ Dục ra để làm công cụ che chắn, nhưng nhìn thấy Sở Trần ngoan ngoãn trong vòng tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn ý cười, anh chặn đứng suy nghĩ ấy lại.
Thôi bỏ đi.
Sức mạnh tinh thần của anh cao, để anh bảo vệ Sở Trần vẫn tốt hơn.
Tuy rằng tình huống lúc này chẳng liên quan gì đến việc sức mạnh tinh thần cao hay thấp.
Đáng tiếc mẫu trùng kia đã được canh chừng, không xuất hiện ở đây.
Nếu không mẫu trùng mà nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Sở Trần lúc này cùng bàn tay đang nắm chặt vạt áo anh, gương mặt tươi cười xán lạn, nó sẽ biết hành động cọ cọ kia của nó hoàn toàn vô dụng.
Lệ Phần thoáng nghĩ như vậy.
Hồ hởi ăn mừng gần một tiếng đồng hồ, cho đến khi mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sự mệt mỏi sau trạng thái căng thẳng trong chốc lát kéo đến, các giáo quan lập tức đuổi họ về đi ngủ.
Chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555100/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.