"... Mùi gì thơm thế?"
"Má, rõ ràng tôi vừa uống dịch dinh dưỡng xong, không biết vì sao lại cảm thấy đói..."
"Tò mò thật! Trước nay tôi chưa ngửi được mùi như vậy bao giờ. Đáng lẽ ra não của tôi không xử lý được thông tin này mới phải. Sao tôi lại vô thức đói bụng thế?"
"Mùi truyền ra từ phòng bếp. Có người nấu cơm trong bếp à? Ai ngang tàng vậy chứ? Không phải nói bao thuyền ư? Sao còn có đầu bếp trà trộn vào?"
"Chẳng lẽ đây chính là đồ ăn nấu từ nguyên liệu tự nhiên trong truyền thuyết à? Đây là cuộc sống của kẻ có tiền ư? Tôi khóc. Đang rất hận vì sao mình không sinh trong gia đình có tiền đây."
"Không đúng, lúc trước khi tôi thi đậu Đại học Vọng Thành, ba mẹ có đưa tôi đi nhà hàng ăn một lần. Nhưng tôi cảm thấy đồ ăn trong nhà hàng tuyệt đối không thơm phức dễ ngửi thế này..."
"Hay cậu ăn phải đồ giả rồi?"
"Cậu mới ăn đồ giả ấy! Chúng tôi tiêu cả đống tiền nhé!"
Trong bếp.
Sở Trần cầm xẻng đảo liên tục, món ăn cuối cùng nhanh chóng ra lò.
Cậu múc đồ ăn vào đĩa, lùi lại mấy bước, xoa bóp bả vai của mình: "Mang sang đi."
Tứ Ngũ gật đầu lia lịa.
Sở Trần đứng tại chỗ gửi tin nhắn cho Lệ Phần, Văn Hướng Dương và Vương Vũ, chờ ra khỏi phòng bếp mới phát hiện nhà ăn vốn không có bao nhiêu người bỗng dưng tụ tập rất đông.
Có người loanh quanh ngoài cửa, có người dứt khoát tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555073/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.