Không phải Lệ Phần?
Quý Thịnh sáng tỏ gật đầu.
Vậy người trên giường kia nhất định là Lệ Nhiên.
Ngày hôm qua mình cơm nước xong thì lên tầng, có thể là sau đó Lệ Phần rời đi, Lệ Nhiên trở về, chẳng qua là mình không biết thôi. Ban nãy Quý Thịnh cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, lúc này liền quay sang nói như đang tán dóc: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, có phải gọi Lệ Nhiên dậy không?"
Sở Trần: "..."
Cũng không phải Lệ Nhiên đâu.
Sở Trần không muốn gọi Lệ Dục, tạo ra một người anh em sinh ba trước mặt Quý Thịnh.
Cậu miễn cưỡng cười cười: "Không cần đâu, tối hôm qua anh ấy hơi mệt."
Quý Thịnh nhìn Sở Trần.
Lại mệt tiếp à.
Người em họ này của anh ta... Có vẻ hơi quá độ trong chuyện đó thì phải.
Nhưng đây là chuyện riêng của đôi trẻ nhà người ta, Quý Thịnh không có tư cách quơ tay múa chân gì. Huống chi lúc trước anh ta nói vậy là đủ nhiều rồi, giờ đến lúc phải đi, tốt nhất không nên tiếp tục làm cho người ta chán ghét nữa, anh ta đáp: "Đến thẳng trạm tiếp phi thuyền hả?"
"Ừ."
Sở Trần khởi động xe bay, chở Quý Thịnh đến trạm phi thuyền.
Trước khi đi, Quý Thịnh nói: "Tôi làm xong chuyện ở bên ngoài sẽ về thẳng Đế Đô luôn, cậu có gì muốn tôi nói với người nhà họ Giản không?"
Sở Trần suy nghĩ: "Không có gì. Tôi đã tỏ rõ thái độ trước đó với anh rồi, hy vọng anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-doc-ac-ga-cho-phan-dien-tan-tat/3555063/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.