Chương trước
Chương sau
Sở Trần gửi toàn bộ ảnh với video cho Sở Nguy Vân.

Mặc dù sau đó đợi mãi cũng không thấy Sở Nguy Vân trả lời nhưng Sở Trần không hề để tâm. Chỉ cần nhìn những nội dung kia, chắc chắn Sở Nguy Vân không còn tâm trạng nào để tìm cậu tính sổ nữa.

Khóe miệng Sở Trần hơi cong lên.

Người của Quân đoàn Phần Diệm được Sở Trần thuê để bảo vệ sự an toàn cho mình đương nhiên không phải là vô ích rồi.

Nếu như Sở Nguy Vân không tới tìm Sở Trần gây phiền phức, Sở Trần chỉ có thể chủ động tấn công trước. Trước đây cứ kéo dài mãi không chịu trở mặt với nhà họ Sở, hơn nữa tốn công chuẩn bị lâu như vậy, chẳng qua chỉ để chờ đợi giây phút này thôi.

Cứ nghĩ tới biểu cảm có thể xuất hiện trên gương mặt của Sở Nguy Vân vào giờ lúc này, Sở Trần liền cảm thấy vui vẻ trong lòng.

"Tôi báo thù cho cậu rồi."

Sở Trần nói: "Có một số người không có tư cách làm cha làm mẹ. Cậu không cẩn thận đầu thai gặp phải loại người như Sở Nguy Vân, điều này không phải lỗi của cậu, chỉ trách ông ta không biết trân trọng cậu."

Sở Trần dừng lại, bỗng chốc hơi thất thần.

Quay đầu nhìn ra phong cảnh đang lướt dần qua bên ngoài cửa sổ xe, nụ cười trên mặt Sở Trần dần nhạt đi.

Đợi xe bay chạy tới nhà ba mẹ của Lệ Nhiên, Sở Trần nhảy từ trên xe xuống, mở vòng tay thông minh ra.

Qua chuyện lần trước, Thẩm Du đã đưa quyền điều khiển camera trong nhà cho Sở Trần. Lúc này Sở Trần mở camera ra, trên màn hình Lệ Nhiên đang ngồi trên ghế ở ban công phơi nắng.

Trông dáng vẻ như không có chuyện gì để làm.

Nhưng không sao, cậu vừa tới là Lệ Nhiên sẽ có chuyện để làm ngay.

Khóe miệng Sở Trần nhếch lên, gửi tin nhắn cho Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt: "Ba mẹ, con tới nhà rồi. Lát nữa con có chút chuyện cần làm nên phải tắt camera đi một lúc, nếu như có xảy ra chuyện bất trắc gì thì con sẽ chạy thẳng ra ngoài, mà Nhiên Nhiên cũng không đuổi theo con được. Con là người đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, ba mẹ không cần lo lắng đâu."

Tin nhắn vừa được gửi đi, Sở Trần lập tức tắt camera, trong lúc đó Hoắc Lăng gửi tin nhắn tới: "Có phải cậu đã biết chuyện của Văn Gia Ngọc với Sư Hạo Ngôn từ lâu rồi đúng không?"

Sở Trần nhướng mày.

Động tác trên tay Sở Trần không hề dừng lại, vừa gõ cửa vừa gửi tin cho Hoắc Lăng: "Không phải tôi đã nhắc nhở anh rồi sao?"

Bí quyết nhận diện trà xanh, giày màu xanh lá cây, không phải chỉ gửi cho vui thôi đâu.

Nhưng trước đây Hoắc Lăng vẫn luôn u mê bất chấp, mối quan hệ với Văn Gia Ngọc lại vô cùng keo sơn gắn bó, sao bây giờ lại đột nhiên sáng mắt ra thế?

Chẳng lẽ sau khi Sở Nguy Vân nhận được tin nhắn của mình đã nảy sinh ý định muốn trả thù xã hội cho nên cố tình tiết lộ sự thật cho Hoắc Lăng biết?

Thật là một tên đàn ông thảm thương.

Sở Trần đang mãi suy nghĩ lung tung thì cửa nhà được mở ra.

Lệ Nhiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng còn chưa nói gì thì Sở Trần đã chớp mắt một cái, giành nói trước: "Xin hỏi đây có phải là nhà của anh Lệ Nhiên không ạ?"

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên bình tĩnh nhìn Sở Trần: "Phải."

"Thế thì tốt quá." Sở Trần nở nụ cười tươi rói, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên giống như hình trăng lưỡi liềm: "Chỗ này khó tìm quá, lúc tôi tới nơi phải vòng một vòng lớn, may mà không tìm sai chỗ."

Lệ Nhiên không biết Sở Trần định giở trò gì, quyết định yên lặng không nói câu nào.

Sở Trần: "Anh Lệ không mời tôi vào nhà sao?"

Lệ Nhiên điều khiển xe lăn nhích qua một bên.

Sở Trần đi vào nhà.

Cậu cởi giày nhưng không đổi sang dép lê, trực tiếp đi chân trần vào trong nhà, quay người lại đối mặt với Lệ Nhiên, chậm rãi cởi áo khoác mỏng tang trên người mình xuống.

Giọng Lệ Nhiên trầm khàn: "Em làm gì vậy?"

Sở Trần không trả lời.

Ngón tay thon dài giơ lên, thong thả cởi từng nút áo sơ mi.

Một nút rồi lại một nút.

Nút áo trên cùng được cởi ra, lập tức để lộ xương quai xanh xinh đẹp của Sở Trần.

Ánh mắt Lệ Nhiên dừng trên đó, không nhịn được nhắc nhở cậu: "Camera."

Sở Trần hơi sững sờ, dùng tay che lại cổ áo vừa mở ra của mình, không nhắc gì tới Thẩm Du với Lệ Duệ Đạt mà chỉ bày ra dáng vẻ thẹn thùng e lệ: "Con người anh sao lại biến thái thế hả, còn lắp camera ở trong nhà. Nhưng không phải không thể quay video, chỉ có điều... Thứ nhất, không được tiết lộ video ra ngoài, thứ hai..."

Sở Trần dán người lại gần bên tai Lệ Nhiên, nhỏ giọng nói: "Phải bo thêm tiền."

Lệ Nhiên: "..."

Sở Trần nhịn một lúc, thấy Lệ Nhiên rũ mắt, dáng vẻ đờ đẫn, không nhịn được cười phá lên.

Sở Trần vươn tay vỗ bả vai Lệ Nhiên: "Con người anh cứ như khúc gỗ vậy, vừa nhạt nhẽo lại vừa cứng ngắc. Nhưng anh yên tâm, mẹ đã đưa quyền điều khiển camera cho em, lúc nãy em cũng đã tắt camera đi. Cảnh tượng vừa rồi ba mẹ không nhìn thấy đâu."

Lệ Nhiên: "Mở camera lên đi."

Sở Trần: "Anh không có lòng tin với bản thân và với em sao?"

Lệ Nhiên nhìn Sở Trần một cái.

Sở Trần nhún vai, lúc mở camera lên thì nhận được tin nhắn của Hoắc Lăng.

Sở Trần mang dép lê vào, lạch bạch đi tới sofa ngồi xuống.

Hoắc Lăng: "Văn Gia Ngọc cho cậu 300 nghìn làm gì vậy?"

Chắc là mới nhìn thấy tin nhắn Sở Trần gửi trước đó.

Sở Trần: "Sao tôi biết được, chụp màn hình gửi anh không phải là muốn hỏi anh hay sao? Đúng rồi, trên tay tôi có 5% cổ phần của công ty nhà họ Sở, tôi tính bán ra với giá thấp, anh cần không?"

Hoắc Lăng: "Không cần."

Sở Trần: "Vậy tôi cứ bán đại ra ngoài vậy."

Lúc sau Hoắc Lăng cũng không trả lời.

Sở Trần suy nghĩ một lát, hết sức nghiêm túc soạn tin nhắn: "Đừng quá đau lòng, trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ. Anh phải biết thứ anh mất đi chỉ là tình yêu, nhưng còn Văn Gia Ngọc thì sao? Cậu ta mất đi một chỗ dựa tương lai là người có sức mạnh tinh thần cấp S, cùng với sự ủng hộ tài lực của nhà họ Hoắc. Hơn nữa trước đó tôi với Văn Gia Ngọc gặp mặt thông qua sự thúc đẩy của anh, chính miệng cậu ta đã thừa nhận hai người đang trong trạng thái chia tay."

Hoắc Lăng: "..."

Sở Trần ném vòng tay thông minh đi, vắt chân nói: "Nhiên Nhiên, chắc anh không biết em vừa mới làm một chuyện lớn gì đâu!"

"Chuyện lớn gì?"

Sở Trần ngoắc ngón tay.

Lệ Nhiên điều khiển xe lăn đi tới.

Đợi Lệ Nhiên ngồi lên sofa, Sở Trần trực tiếp nằm vào lòng Lệ Nhiên giống như khi còn ở nhà của hai người, kể lại chuyện của Sở Nguy Vân, cười híp mắt nói: "Anh đoán xem kết quả như thế nào? Em không ngờ Sở Nguy Vân còn nói ra chuyện Văn Gia Ngọc đi thuê phòng với Sư Hạo Ngôn cho Hoắc Lăng biết. Giờ hai người đều biết bản thân mình bị cắm sừng... Cười chết em há há há."

Trong mắt Lệ Nhiên cũng chứa đầy ý cười.

Lúc nào Lệ Nhiên cũng lạnh lùng xuất trần, ý cười này cứ như đưa anh từ trên tầng mây cao vời vợi vọt tới thẳng trước mặt Sở Trần vậy.

Sở Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lệ Nhiên một lúc, không nhịn được chồm người dậy hôn lên cánh môi của đối phương.

Hàng mi dài của Lệ Nhiên hơi rũ xuống.

Một tay Sở Trần đặt lên lưng ghế sofa để chống đỡ cơ thể, một tay đặt lên bả vai Lệ Nhiên nhẹ nhàng khống chế anh, không để cho anh có cơ hội trốn tránh.

Sở Trần hơi khom người, môi chạm môi với Lệ Nhiên.

Giống như đang thăm dò, lại giống như đang nếm thử sự mềm mại trên môi.

Một lúc sau, ngay lúc Sở Trần với Lệ Nhiên đang chìm đắm trong nụ hôn, Lệ Nhiên chợt ấn vai Sở Trần lại rồi nói: "Camera."

Sở Trần bất đắc dĩ nói: "Anh đừng có nhắc tới camera nữa, làm như chúng ta đang vụng trộm không bằng. Chồng chồng hợp pháp, ở trong nhà chứ không phải ngoài đường, hôn một cái cũng không được à? Hơn nữa em vừa mới nói đã tắt camera, anh lại bảo em mở lên, sớm biết vậy em nên đè anh ra hôn một trận cho đã rồi mới mở camera lên."

Lệ Nhiên nhìn Sở Trần.

Sở Trần không vui kéo tay Lệ Nhiên: "Anh hôn em đi mà."

Lệ Nhiên đang định nói chuyện thì đột nhiên lông mày nhíu chặt lại.

Sự hung ác trong ánh mắt ngày một hiện rõ.

Sở Trần: "..."

Trời đánh thánh đâm bà nội cha nó!

Sở Trần vốn nung nấu ý định muốn quyến rũ mỹ nam ngây thơ đơn thuần, tự nhiên giữa chừng lại xuất hiện cái thứ quỷ yêu gì đây?

Trong lòng Sở Trần không vui, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra, cậu đoán nhân cách xuất hiện lần này chắc là Lệ Phần. Nghĩ tới điều gì đó, Sở Trần nảy ra tâm tư xấu xa, nhân lúc Lệ Phần còn chưa kịp thích ứng với cơ thể bèn chủ động tới gần hôn lên môi đối phương.

Hai người quấn lấy nhau, hình như Lệ Phần chưa kịp phản ứng nên không thèm động đậy gì, Sở Trần cảm thấy hơi nhàm chán.

Ngay lúc Sở Trần có chút muốn từ bỏ, đột nhiên cảm nhận được người dưới thân cứng đờ thân thể.

Sở Trần hiểu rõ, cố ý hỏi: "Anh bị gì thế? Sao chẳng động đậy gì hết?"

Cứ như thể lúc bọn họ hôn nhau thì chắc chắn Lệ Nhiên sẽ đáp lại vậy.

Lệ Phần thoáng thay đổi sắc mặt.

Đã mấy ngày Lệ Phần không xuất hiện, bây giờ đoạt được quyền khống chế cơ thể nhưng vẫn có chút không thích ứng, vừa nghe được lời này đã vô thức coi bản thân mình là Lệ Nhiên, cơ thể cũng chủ động phối hợp theo suy nghĩ trong đầu.

Đợi tới khi hai người tách ra, sắc mặt Sở Trần ửng hồng, một tay đặt trên vai Lệ Phần, liên tục thở dốc.

Nhớ tới nụ hôn vừa nãy, Sở Trần vẫn còn cảm giác tê dại da đầu.

"Em biết anh lợi hại nhất mà." Sở Trần nói bằng giọng điệu tràn đầy thỏa mãn.

Tính cách bá đạo cũng có cái lợi, ít nhất như trong chuyện hôn môi này, người có tính cách bá đạo sẽ theo thói quen nắm giữ quyền khống chế.

Lệ Phần: "???"

Lệ Phần mơ hồ cảm thấy có chút quái lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Lệ Phần vẫn chưa hay biết chuyện Sở Trần đã nhận ra mình với Lệ Nhiên là cùng một người từ lâu rồi, tiếp tục cần mẫn sắm vai Lệ Nhiên. Lệ Phần mất tự nhiên di chuyển cơ thể: "Anh vào WC đây."

Sở Trần mỉm cười, một tay sờ yết hầu: "Thật ra không vào WC cũng được... em có thể giải quyết giúp anh."

Lệ Phần: "???"

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sắc mặt của Lệ Phần cực kỳ khó coi.

Lệ Phần thầm nghĩ hóa ra trong những ngày tôi không có mặt, hai người cứ... không biết xấu hổ như vậy!

Cũng không biết cơ thể này đã bị vấy bẩn bao nhiêu lần rồi.

Lệ Phần lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cần. Tự anh giải quyết được."

Nói xong lời này bèn di chuyển sang xe lăn.

"Vậy nếu như thế..."

Sở Trần bất ngờ đứng dậy, đi tới trước mặt Lệ Phần.

Trên mặt Lệ Phần lập tức xuất hiện vẻ đề phòng.

Sở Trần muốn làm gì đây?

Không lẽ muốn cưỡng bức mình?

Khi Lệ Phần còn đang bận suy nghĩ thì đã nghe Sở Trần nói: "Vậy phục vụ hôm nay của em đã kết thúc, cảm ơn đã chiếu cố."

Phục vụ gì? Kết thúc gì?

Lệ Phần không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Sở Trần.

Sở Trần ung dung mỉm cười, đưa vòng tay thông minh tới: "Anh sao thế quý khách? Trước đó đã nói phục vụ một lần hết 100 nghìn, bây giờ kết thúc phục vụ rồi... không phải anh định quỵt nợ đấy chứ?"

Lệ Phần: "???"

Đỉnh đầu Lệ Phần xuất hiện dấu hỏi chấm.

Lệ Phần không nhịn được nghĩ, rốt cuộc hai người này lại bày trò quái quỷ gì đây?

- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.