Khi Lâm Đăng Nhất đứng trên bục giảng với hai tay đút túi, đeo tai nghe thì bức ảnh cậu nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ đã lan truyền trong cả khối - mọi người bừng tỉnh! Lớp ba năm cuối muốn lên trời hả!
Dụ Trạch Niên từ lâu đã là nhân vật sóng gió không ai bì nổi, nhóm nữ sinh theo sau hắn cả đàn đều bị mê hoặc điên đảo, các nữ sinh toàn trường đều nhìn chằm chằm vào cửa lớp ba, ban công lớp ba nhất định đừng có sụp đấy!
Giá trị nhan sắc của Lâm Đăng Nhất có mức sát thương quá lớn, bạn bè trong lớp ba đều đánh call* điên cuồng không ai thoát được, các loại bạn bè quen biết điều xuất hiện xin một bức ảnh toàn cảnh 360 độ của anh đẹp trai kia.
*cổ vũ nhiệt tình
Trương Thiết Ngưu giả vờ nghiêm túc giới thiệu Lâm Đăng Nhất rồi tùy ý chọn lựa chỗ ngồi cho cậu rồi mặc kệ. Dù sao nhìn bề ngoài cũng không giống một học sinh tốt, ai biết được có làm giả thành tích chuyển tới Vân Lập không, nhìn qua cũng chẳng phân biệt nổi tốt xấu.
Thật trùng hợp, chỗ ngồi Trương Thiết Ngưu chỉ cho Lâm Đăng Nhất là bàn trước của Dụ Trạch Niên. Dụ Trạch Niên nhìn cậu suốt thời gian cậu đến chỗ ngồi.
Lời giới thiệu bản thân của Lâm Đăng Nhất cũng giống như con người của cậu, cực kỳ lạnh lùng. Cái người này dường như sinh ra đã không cười, lạnh lạnh lùng lùng.
Cậu chỉ dùng một câu "Lâm Đăng Nhất, hai rừng cây, đèn soi sáng, độc nhất vô nhị"* đã tu phục cả lớp. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-khoi-cung-ban-nga-ngua/589082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.