Editor: Annne 
Đã từng gặp qua người có tính tình kém, nhưng chưa bao giờ thấy có người kém như này. 
Dụ Trạch không ngờ rằng lại còn có người dám bộc phát tính của mình trước mặt hắn. 
Đúng là không cho hắn thể diện. 
Ngón giữa gõ gõ lên tay vịn sofa, Dụ Trạch Niên lười biếng ngồi xuống. Hắn nhìn nam sinh cao gầy kia rời đi, khóe môi đột nhiên cong lên không. 
— Tên này rời đi mà còn không quên mang theo dây ăngten. 
Cửa nhà Dụ Trạch Niên bị đập tan nát, hắn không tức giận mà đi tới bệ cửa sổ nhìn xuống. 
Nhóm bạn mèo mả gà đồng thì đều mang cái đức tinh kia, thấy việc đến vậy thì lúng túng chào tạm biệt. 
“Các người chơi đi, tôi có việc đi trước đây.” 
Một lúc sau, đám đông giải tán, để lại một mình Trình Kiết Nhiên. 
Anh ta đẩy kính trên sống mũi, dửng dưng đứng cạnh Dụ Trạch Niên. 
Tầm mắt của Dụ Trạch Nhiên vẫn đang nhìn xuống dưới. 
Trình Kiết Nhiên đưa mắt nhìn, thấy được tên nhóc kiêu ngạo vừa đến đập phá nhà. Anh ta thấy cậu đi vào hành lang, giơ tay vứt thẳng cọng dây vào thùng rác màu xanh lá. 
Dụ Trạch Niên đổi cửa sổ, đi đến cái bên trái ban công, mở ra rồi ngả người dựa vào chờ đợi. 
Đếm ngược trong miệng — 
“Ba, hai, một.” 
Vừa dứt lời, phòng bên cạnh sáng đèn.” 
Dụ Trạch Niên nhướng mày, cằm căng chặt nói với người bên cạnh: “Thấy không?” 
Hiểu chưa? 
Trình Kiết Nhiên nhíu mày. 
“Phòng 1101, Lâm Đăng Nhất.” Môi Dụ Trạch Niên cong lên biểu lộ tâm tư không hề che giấu, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-khoi-cung-ban-nga-ngua/589080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.