Thẩm Ước buông dao khắc xuống, hô hấp ngưng trệ: "Nhan Nhan."
Tiêu Tịch Nhan run lên, nghe tiếng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Ánh trăng sáng như gương, nàng lại lần nữa nhìn thấy hình ảnh của mình ở trong mắt hắn.
Nàng theo bản năng nói: "A Ước, chàng có thể nhìn thấy ta?"
Vừa dứt lời, ót nàng đã bị nam nhân giữ lấy, mái tóc đen hơi rối lên, nàng rơi vào trong một cái ôm rộng lớn ấm áp. Hơi thở quen thuộc lại lần nữa bao phủ toàn thân nàng, giống như sự mát lạnh sau cơn mưa.
Đôi mắt vàng kim của Thẩm Ước sâu thẳm, nhịn không được hôn lên đỉnh đầu nàng, bế nàng lên giống như bảo bối yêu thích không nỡ buông tay. "Đúng vậy." Hắn thấp giọng nói: "Ta đợi nàng đã lâu."
Cửu biệt trùng phùng, sống một ngày bằng một năm.
Thật tốt, nàng lại về bên cạnh hắn. Thẩm Ước mãn nguyện quyến luyến, cánh tay ôm nàng thật chặt. Trong lòng tràn đầy vui mừng, dường như sắp tràn ra ngoài.
Hoặc là trời xanh cuối cùng rủ lòng thương hắn, hoặc là Bồ Tát hiển linh, rốt cuộc hắn cũng đạt được mong muốn.
Gò má Tiêu Tịch Nhan hơi ửng hồng, thân hình nàng ở trước mặt Thẩm Ước phá lệ nhỏ bé, bị hắn ôm eo bế lên, cuối cùng ngồi xuống đùi nam nhân.
Nàng nằm trước ngực hắn, hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy bức tượng gỗ kia. Nàng đối diện với nụ cười của "nàng", có chút ngơ ngẩn.
"Chàng nói xem có phải do chàng điêu khắc xong nên ta lại xuất hiện?"
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-yeu-ot-bi-bat-di/3564248/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.