Nam nhân cao lớn, xương cốt ưu việt, đôi đồng tử sâu thẳm sáng ngời như vàng ngọc, một loại cảm giác áp bách nặng nề đánh úp lại.
Bị cắt ngang, Kỷ Đình Trạch mất đi dũng khí mở miệng lần nữa. Hắn muốn hỏi thân phận của người này, nhưng khi bị ánh mắt của đối phương đảo qua chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được lan truyền khắp cơ thể khiến hắn do dự.
Danh xưng kia có chút đặc thù, hay hắn chính là Nhiếp Chính Vương?
Thẩm Ước chỉ liếc nhìn Kỷ Đình Trạch vài cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lại chăm chú nhìn Tiêu Tịch Nhan. Đáy mắt có hơi không kiên nhẫn cùng hoang mang, như đang chất vấn tại sao nàng còn không đi qua.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan hỗn loạn, vì sao Thẩm Ước lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
"Tử Bái, ta đi trước."
Kỷ Đình Trạch từ trong hư không sinh ra một cảm giác không cam lòng: "Hắn là..."
"Không sao đâu, ngài ấy sẽ không hại ta." Tiêu Tịch Nhan mỉm cười: "Nói với Hà Quang ta đến phủ, nàng ấy sẽ tự biết."
Thiếu nữ bước ra khỏi đình, bóng dáng có chút vội vàng, không hề do dự.
Bên ngoài đình ánh nắng ấm áp và sáng sủa, như có ranh giới âm dương ngăn cách giữa đình, chia nàng và hắn ra hai bên.
Vì không có người đánh xe đưa chiếc ghế đẩu nhỏ nên lúc bước lên xe Tiêu Tịch Nhan có chút chần chừ. Tuy nhiên, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ giữa rèm, nhẹ nhàng kéo nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-yeu-ot-bi-bat-di/3498869/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.