Tiêu Tịch Nhan giật mình, đôi mắt ngấn nước vì kinh ngạc. Ngay khi cái bóng sắp đổ xuống, nàng cố gắng thoát khỏi cánh tay hắn, chật vật lùi về phía sau hai bước.
"Đây không phải là mơ, điện hạ, xin hãy tỉnh lại!"
Hàng mi như cánh chim che đi đôi mắt phức tạp của thiếu nữ, giọng nói chỉ lộ ra vẻ hoảng sợ và phản kháng. Đầu ngón tay Thẩm Ước cứng đờ, ý thức dần dần khôi phục.
Giấc mơ tan vỡ... mọi thứ trở về hiện thực.
Mà tất cả hoàn toàn khác với giấc mơ.
Tiêu Tịch Nhan ôm ngực nhẹ nhàng thở dốc, nhìn thấy người trước mặt tựa hồ không có phản ứng, nàng cẩn thận ngước mắt lên.
Lại thấy nam nhân chống tay ôm trán, dáng người cao lớn vô cớ có chút ủ rũ.
"Xin lỗi, vừa rồi ta thất thố."
Đáy mắt Thẩm Ước trống rỗng như nơi hoang vắng, giấc mơ vừa rồi khiến hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó. Giao thoa với hiện thực lại làm hắn không thể phân biệt được ranh giới giữa chúng.
Nhưng những giấc mơ của hắn dường như càng ngày càng trở nên chân thực hơn.
Không ai lên tiếng, Tiêu Tịch Nhan giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Lời nói vô ý vừa rồi của Thẩm Ước khiến nàng có chút để ý. Nếu nàng đã có thể trọng sinh, như vậy có khi nào Thẩm Ước cũng sẽ có ký ức của kiếp trước không?
"Điện hạ, rốt cuộc ngài đã mơ thấy gì vậy?"
Thẩm Ước trầm mặc một lát, ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-yeu-ot-bi-bat-di/3495795/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.