Chương trước
Chương sau
Thẩm Ước hơi nhếch môi: "Đã hứa với cô rồi, ta sẽ không nuốt lời."

Hắn cảm thấy tứ chi tràn đầy sức sống, như thể tai và mắt đột nhiên trở nên sáng rõ, có thể chặt đầu đối phương giữa thiên quân vạn mã, máu và nhịp tim cùng lúc đập vào màng nhĩ.

Bước chân của nam nhân vững vàng qua làn nước trong động.

Khi ra khỏi hang động, trên bầu trời mơ hồ xuất hiện một vòng cung màu tím nhạt, trước mặt là những cành sen đã héo tàn, đình hóng mát vẫn như cũ. Phó Ngũ đã dẫn hai người đến ao sen.

Thẩm Ước cẩn thận đặt Tiêu Tịch Nhan lên ghế đẩu trong đình. Đôi mắt thiếu nữ trong veo như suối, trong mắt nàng đều là hắn. Thẩm Ước cũng bình tĩnh quay lại nhìn nàng.

Giờ phút này lồng ngực hắn căng trướng, dường như có thứ gì đó sắp không thể kìm nén.

Phó Ngũ tuy còn nhỏ nhưng cái gì cũng hiểu, nháy mắt với hai người rồi nói: "Thẩm ca, ta ở bên ngoài đợi hai người." Nói xong liền trốn vào trong góc.

Thẩm Ước nhìn thiếu nữ, đưa tay sờ sờ đầu nàng, đồng tử trong trẻo như ánh trăng:

"Đợi nhé, ta cũng nên đi rồi."

Tiêu Tịch Nhan đột nhiên vươn tay ra, kéo kéo ống tay áo của hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Sau này chúng ta có còn gặp lại không?"

Sau này mà nàng nhắc đến đương nhiên là sau khi nàng xuống núi.

Sau khi trải qua một ngày kinh tâm động phách lại tràn ngập khát khao, nàng cảm thấy những tháng ngày trước đây giống như một vũng nước đọng, nàng chưa bao giờ sống động và chân thực đến thế.

Thế nhưng liệu sau này hắn có còn đến tìm nàng nữa không?

Những ngón tay ấm áp của Thẩm Ước lại đưa xuống, vuốt ve đôi lông mày lá liễu đang vô thức cau lại của nữ lang. Sự thổ lộ vô thức của nàng khiến hắn không thể kìm nén được nữa...

Ngón tay thon dài của nam nhân hơi lạnh, nhẹ nhàng ôm lấy má nàng, cúi người xuống, giống như một cơn gió thoảng qua, một nụ hôn rất nhẹ rơi lên trán Tiêu Tịch Nhan.

"Sẽ."

Sao hắn có thể bỏ nàng được.

Tiêu Tịch Nhan đột nhiên bị hôn đến không biết phải làm sao, trong mắt đột nhiên tràn ngập sương mù. Nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình rất nóng, như thể cả trái tim cũng đang bị hắn xoa bóp trong lòng bàn tay, sắp tan chảy.

Đôi mắt vàng thâm thuý của Thẩm Ước không nhúc nhích chăm chú nhìn nàng, đuôi mắt có dục vọng quyến rũ. Đôi môi mỏng nhẹ thì thầm:

"Ta có thể hôn nàng không?"

Khuôn mặt Tiêu Tịch Nhan bị hắn ôm trong lòng bàn tay, ánh mắt cũng trốn không thoát. Khi bốn mắt chạm nhau, thiếu nữ đành phải nhắm mắt lại, xấu hổ vô cùng, giọng nói mềm mại như bông gòn: "Không phải huynh... đã..."

Nhưng tay nàng vẫn chỉ buông xuống bên cạnh, cũng không có ý định đẩy hắn ra, ngoan đến kỳ lạ.

Tim Thẩm Ước đập thình thịch, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày thoạt nhìn vẫn không có biểu tình gì, chỉ là giọng nói lại càng trầm hơn: "Nhan Nhan, nếu không muốn thì cứ đẩy ta ra."

Tiêu Tịch Nhan chỉ run rẩy lông mi không nói gì. Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, lại như đã trôi qua rất lâu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay trên má mình rời đi, nhưng ngay sau đó lại nắm lấy tay nàng.

"Nếu nguyện ý thì đừng buông tay ta ra."

Bàn tay mềm mại của thiếu nữ đặt trong lòng bàn tay lại không rời đi, lẳng lặng nằm im như chim bồ câu trắng, sau đó chậm rãi duỗi bộ lông rụt rè của mình ra.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Hầu kết của Thẩm Ước nhịn không được lăn lộn, bàn tay với khớp xương rõ ràng của nam nhân nắm chặt lấy mu bàn tay kia đưa lên môi, lại in xuống một nụ hôn.

"Nàng cũng thích ta đúng không?"

Tiêu Tịch Nhan chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Ước.

Giống như lớp băng mỏng đặt trên núi lửa phản chiếu màu sắc thiêu đốt, khuôn mặt như được phác hoạ bằng mực dày lúc thâm tình càng khiến con tim thêm rung động.

Sắc mặt nàng như hoa đào mới nở, chậm rãi gật đầu.

Ngay sau đó, Tiêu Tịch Nhan chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang ôm nàng hơi siết chặt, nàng hơi ngẩng đầu lên. Trong lúc lơ đãng ánh mắt lại vô tình liếc qua chiếc cằm căng chặt và vành tai đỏ bừng của Thẩm Ước.

Chẳng lẽ hắn cũng đang khẩn trương sao?

Tim nàng lại không tiếng động lỡ nhịp, nhưng ngay sau đó đã bị nụ hôn áp đảo của đối phương cuốn hút.

Thẩm Ước chưa bao giờ có thời khắc như vậy.

Máu chảy dồn dập, nhịp tim đập trong lồng ngực xao động không ngừng.

Hắn không nhịn được nữa, một tay chống bên cạnh người Tiêu Tịch Nhan, tay còn lại nâng cằm thiếu nữ lên, cúi đầu hôn nàng.

Chậm rãi thâm nhập, xâm chiếm cho đến tận khi hoàn toàn chiếm hữu.

Tiêu Tịch Nhan bị giữ trong lòng bàn tay mềm mại ưm một tiếng, nhắm mắt lại.

Nàng có thể cảm nhận được những ngón tay khỏe mạnh của hắn luồn qua tóc nàng, vòng qua vai và lưng nàng, dùng sức kéo nàng vào trong lòng ngực. Thiếu nữ trắng như hoa lê, nhẹ nhàng dựa vào ngực Thẩm Ước.

Tiêu Tịch Nhan yếu ớt chịu đựng nụ hôn từ nhẹ nhàng đến hôn sâu của nam nhân, lúc đầu có hơi trúc trắc, cả hai đều yêu lần đầu nhưng lại không thể khống chế được.

Nàng chớp chớp hàng mi, ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng kia. Thẩm Ước không thích cười, cho dù trong lúc tình mê ý loạn này hắn trông cũng rất lãnh đạm và xa xôi không thể với tới, chỉ là đáy mắt có chút sương mù.

Nhưng nàng tựa vào ngực hắn lại có thể nghe được rõ ràng, ở khoảng cách gần tiếng trái tim đập vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt.

Tiêu Tịch Nhan bị hôn đến mơ màng, không tự chủ được mà mềm nhũn, không thể diễn tả được cảm giác của mình, dường như mọi thứ đều đang trôi nổi trong hư không. Chỉ đến khi Thẩm Ước buông ra một chút, hít một hơi để nghỉ ngơi, nàng mới phát hiện, mình chỉ có thể hoàn toàn dựa vào người hắn.

Nàng ngồi trên đùi hắn, được bờ vai và cánh tay rộng lớn của hắn bao bọc, những ngón tay của nàng vô lực trượt khỏi xương quai xanh của hắn.

Thẩm Ước lại cắn môi, thấp giọng thành khẩn nói: "Ngoan, chờ ta."

Giọng nói đều đều và kiên định của nam nhân rơi vào tim nàng, giống như một hòn đá vững vàng rơi xuống trung tâm mặt hồ đang hỗn loạn. Tiêu Tịch Nhan không thể kiểm soát được nhịp tim của mình, chỉ gật đầu trả lời:

"Ta biết rồi."

"Ta sẽ ở đây chờ chàng quay về."



Bầu trời đã xanh hơn nhưng vẫn còn mưa, ánh bình minh mỏng manh bị che lấp sau những đám mây. Thẩm Ước chuôi đao trong ống tay áo, hơi thở dần vững vàng hơn.

Đến cửa dưới chân núi, tên sơn phỉ canh gác từ xa nhìn thấy Thẩm Ước liền gọi: "Thẩm ca, ngươi vào trấn sớm như vậy sao?"

"Đại đương gia có nhiệm vụ."

"Thì ra là như vậy."

Lâu la nghe xong lập tức hiểu được, gọi những người khác cùng nhau hạ cầu treo. Núi Vô Kỵ tiếp giáp với nước, chỉ có một lối ra vào duy nhất.

Nhưng ngay khi người nọ cúi đầu kéo sợi dây, một cây đao lóe lên sau gáy hắn.

"Xin lỗi."

Thẩm Ước chậm rãi buông đao xuống, nhìn người trước mặt không phát hiện ra bất cứ điều gì lập tức ngã xuống như một con tôm.

Tiếng nước bắn tung tóe báo động cho bọn sơn phỉ canh gác tháp, chỉ là chưa kịp đánh hai tiếng trống đồng đã bị mấy mũi tên bắn ra từ màn sương mù dày đặc từ bờ bên kia đánh trúng, đau đớn kêu lên rồi rơi xuống nước.

Có người trước khi chết vẫn cố gắng hô to một tiếng: "Thẩm Ước làm phản!"

Trên tường có người đang muốn thắp đèn hiệu, Thẩm Ước làm một động tác, tất cả những người ẩn nấp cũng đều di chuyển theo.

Dưới mưa tên, không ai có thể trốn thoát. Bấc lửa chỉ sáng lên chưa đầy một lát đã bị binh lính leo lên dập tắt, làn khói dày đặc cũng nhanh chóng bị mưa và sương mù đánh tan.

Thẩm Ước giết người như tước gỗ, gọn gàng nhanh chóng, không cần nghĩ ngợi. Hắn không dừng chút nào từng bước giết lên trên núi, không ai có thể ngăn cản. Rất nhiều sơn phỉ mai phục trên đường núi không khỏi run chân, vội vàng bỏ chạy lên núi.

Tiếng mưa dần dày đặc hoà cùng tiếng đánh nhau va chạm, nước mưa cuốn trôi máu tươi, lẫn vào trong núi đá và cỏ dại.

Những người trốn lên núi che vết thương đang chảy máu, thở hổn hển ngã xuống trước Tụ Anh đường.

"Thẩm, Thẩm Ước... Dẫn quan binh vào núi!"

Khoé mắt Hùng Dật nứt ra, không thể tin được: "Hắn dám làm như vậy với ta?"

"Đại ca, ngươi không nghe lầm đâu, Thẩm Ước, hắn là người của quan phủ." Chu Khôi lại vô cùng bình tĩnh: "Việc này không nên chậm trễ, xin ngài hãy dẫn theo các huynh đệ nhanh chóng thực hiện hai kế hoạch. Hoặc là tử chiến đến cùng, hoặc bảo toàn thực lực. Kế hoạch khác cho ngày mai."

Hùng Dật uống một ngụm rượu mạnh, đập tay xuống bàn, đỏ mắt nói: "Đi, nhanh chiêu mộ mấy vị đường chủ đến đây. Đám người Lục tử lên phía sau núi chuẩn bị thuyền."

Quan phủ đột nhiên động thủ nhưng họ lại không nhận được tin tức gì trước đó, xem ra là đã đi đến đường cùng. Nhưng hắn vẫn còn chút đồ có lẽ có thể cầu một cơ hội sống sót.

Đáy mắt Đinh Tiều chợt lóe hắc ám, hắn biết đây chính là cơ hội của mình. Hắn rời khỏi ngôi nhà tranh nhìn xuống chân núi, chỉ thấy một đám mây đen đang đến gần.

Lâu la bên cạnh thấp giọng nói: "Phó Ngũ đưa theo nữ nhân kia đi..."

Đây là người vẫn luôn bí mật giám sát Phó Ngũ cho hắn.

Võ nghệ của Thẩm Ước cao cường, bọn họ không thể theo dõi hắn, hiện giờ Phó Ngũ đã trở thành tuỳ tùng của Thẩm Ước, hắn liền dời ánh mắt về phía Phó Ngũ. Quả nhiên, thông qua âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Phó Ngũ, cuối cùng cũng tìm ra sơ hở của Thẩm Ước.

"Ao sen."

Đáy mắt Đinh Tiều hiện lên vẻ quyết tuyệt, quay trở lại đại sảnh: "Đại đương gia, ta có một kế hoạch có thể thành công, ta sẽ đi bắt nữ nhân của Thẩm Ước tới đây."

Bấc nến cháy càng lúc càng ngắn, Phó Ngũ đơn giản tắt nó đi. Cùng lúc đó, đỉnh núi cũng dần sáng sủa hơn.

Tiêu Tịch Nhan vẫn như cũ an tĩnh ngồi trong đình.

Mưa vẫn cứ rơi, trong đình cũng không quá rộng rãi, thỉnh thoảng có hạt mưa bay vào trong đình, may là Thẩm Ước đã đội cho nàng một chiếc mũ rơm che nàng kín mít. Trước khi ra ngoài lại bảo nàng lấy thêm một chiếc chăn lông thú, hiện giờ đang được trải trên đùi nàng để giữ ấm.

Phó Ngũ không ngừng đi quanh ao sen, hoặc là đào đất, hoặc là trèo cây. Thiếu niên dường như không sợ lạnh, bận rộn đến mức toát mồ hôi, cuối cùng chạy về với một hơi thở đầy sương trắng.

Tiêu Tịch Nhan tò mò hỏi: "Tiểu Ngũ, vừa rồi ngươi làm gì vậy?"

Lúc này Phó Ngũ mới lộ ra nụ cười phấn chấn của thiếu niên: "Cho phép ta giữ bí mật. Đây là bí kỹ độc nhất vô nhị Thẩm ca đã dạy cho ta."

Tiêu Tịch Nhan mỉm cười: "Thần bí như vậy sao? Vậy nhất định là rất lợi hại."

Phó Ngũ gật đầu: "Nếu có chuyện thì Tịch Nhan tỷ sẽ biết công dụng. Đương nhiên, không cần dùng đến thứ này thì tốt hơn."

Tuy nhiên, khoảng nửa tiếng sau chợt nghe thấy tiếng động đổ sập từ phía sau.

Sắc mặt thiếu niên đột nhiên thay đổi. "Tịch Nhan tỷ, có người tới!"

......

Đinh Tiều cười lạnh liên tục, nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất. "Trại chủ bọn họ đối xử với ngươi không tệ, Phó Ngũ, tim của ngươi đã bị chó ăn mất rồi?"

Hắn không ngờ rằng Phó Ngũ còn thiếp lập bẫy rập, làm hai gã huynh đệ khác của mình rơi vào đó.

Phó Ngũ vẫn chắn trước mặt Tiêu Tịch Nhan, vẻ mặt cảnh giác: "Đinh Tiều, các ngươi nên sớm biết rằng làm sơn phỉ không phải là kế lâu dài. Ngươi nên nghĩ đến ngày hôm nay."

Vẻ mặt Đinh Tiều không do dự: "Đừng để bị tên kia mê hoặc, huynh đệ chúng ta còn đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngươi có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ đi chịu chết sao? Ngoan ngoãn nghe lời giao nữ nhân này ra đi."

Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, Phó Ngũ cũng không hề dao động, hai người nhất thời lâm vào bế tắc.

Tinh thần Phó Ngũ căng thẳng, nhưng đột nhiên khóe mắt thoáng thấy một bóng người lén lút: "Chạy mau!"

Tiêu Tịch Nhan nghe lời chạy về phía hang động, người nọ đã bị thiếu niên giữ lại. Nhưng không có Phó Ngũ cầm nỏ bảo hộ ở phía trước, Đinh Tiều dễ dàng ngăn cản thiếu nữ, thậm chí còn tàn nhẫn dùng tay túm chặt tóc thiếu nữ.

Đinh Tiều quay đầu hướng sang một người khác: "Được rồi, sau khi ngươi giằng co với tiểu tử này xong thì dẫn hắn đi gặp trại chủ. Ta mang nữ nhân này đi gặp Thẩm Ước."

Tiêu Tịch Nhan cắn chặt môi, nhưng vẫn vì đau mà phát ra một tiếng rên khe khẽ, toàn thân bị Đinh Tiều kiên quyết khống chế.

Đinh Tiều thô bạo kéo nàng ra khỏi đình, trong tay cầm một thanh đao kề vào xương quai xanh. Vành nón của thiếu nữ rơi ra, lộ ra một khuôn mặt lạnh như ngọc mất hết huyết sắc.

Nam nhân siết chặt cổ tay nàng, liên tục cười lạnh: "Ta đã sớm nói qua ta sẽ khiến cho hắn phải trả giá."

"Cô là nữ lang Đại Ung, ở với ai mà không được, lại đi kết giao với kẻ hèn hạ như người Nguyệt Di. Đó cũng là do mạng cô không tốt. Nhìn đi, giờ hắn đã bỏ cô lẻ loi ở chỗ này."

Vẻ mặt Tiêu Tịch Nhan không thay đổi, ngay cả đuôi lông mày cũng không nhăn, chỉ là đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, yếu ớt thì thầm: "Thẩm Ước không phải là... kẻ hèn hạ. Nói đúng ra, ngươi mới là chính là tiểu nhân."

Nếu nàng vô dụng không có giá trị, Đinh Tiều sao có thể đến cướp một nữ nhân yếu đuối không có khả năng tự vệ như nàng trong lúc núi rừng đang hỗn loạn.

Động tác của Đinh Tiều dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ u ám và ghen tị. Hắn hung hăng đẩy nàng đi về phía trước:

"Quên đi, ta nói nhảm với một nữ nhân như cô làm gì! Các cô chỉ biết bị cái túi da kia của hắn mê hoặc!"

Nước mưa chảy xuống gò má nàng, từ chiếc cổ thon dài của Tiêu Tịch Nhan thấm vào y phục, khiến nàng rùng mình. Nàng không thể nào phản kháng, chỉ có thể gian nan loạng choạng theo bước đi của Đinh Tiều như một tờ giấy trắng mặc người khác bài bố.

Nhưng nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi nàng.

Nước mưa trên mặt đất dần dần thấm vào vớ của nàng, cả người nàng gần như ướt sũng, toàn thân lạnh đến tê dại.

Đinh Tiều đang vội vã hướng tới sơn trại, vừa đi qua một con đường rừng, sắc mặt đột nhiên căng thẳng, hét lớn: "Ai ở đó?!"

Mưa rơi nặng hạt, gần như át đi mọi âm thanh.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, khoé mắt của Tiêu Tịch Nhan gần như đỏ lên.

Cuối cùng hắn cũng đến rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.