Tiêu Tịch Nhan giống như một con chim nước bị trói, mềm oặt vô lực nằm trong cỏ tranh. Tầm mắt và suy nghĩ của nàng vẫn còn đang mông lung, giờ phút này sau gáy và cổ tay đau nhức, không biết đang ở nơi nào.
Cửa bị đá ra, một giọng nói thô lỗ truyền đến: "Đều an phận hết cho lão tử, nam để lại, nữ mang hết đi!"
Xung quanh có những tiếng nức nở yếu ớt, lại bị bọn cướp đe doạ quất roi áp xuống.
Nàng chật vật bị kéo dậy, lại đồng loạt bị đẩy ra ngoài cửa, ánh sáng chói mắt ngoài cửa đánh úp lại. Xung quanh xanh mướt, gió thổi lạnh lẽo, nhìn về phía xa chỉ nhìn thấy mỗi mây và núi.
Tiêu Tịch Nhan tỉnh táo hơn chút, lòng cũng lạnh đi vài phần, nơi này chính là sơn trang của thổ phỉ.
Sơn phỉ lập tức mang các nàng đến một nhà chính nào đó. Sơn phỉ đều tụ tập lại, chủ toạ là một nam nhân đầy râu, mặt đỏ như táo tàu, thân hình vạm vỡ. Nói là thủ lĩnh thổ phỉ, lại càng giống một tên đồ tể cường tráng hơn.
"Được rồi! Chu Phú, nhiệm vụ lần này ngươi làm không tồi."
Chu Phú cười ha ha, nụ cười này làm vết bớt xanh đen trên mặt trông càng thêm dữ tợn. "Hùng Đại trại chủ đã dặn dò mấy trăm lần, chúng tiểu nhân không dám phạm sai lầm. Hàng lần này đều là những cô nương lá ngọc cành vàng, thoạt nhìn có vẻ rất được giá."
Nhị đương gia Chu Khôi từ chỗ ngồi bước xuống: "Để ta nhìn xem."
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-yeu-ot-bi-bat-di/3421721/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.