Ánh mắt Lâm Dục nghiêm lại, tay phía sau nhanh chóng tìm kiếm gỗ trừ tà đặt dưới gối.
Áo choàng ngủ theo động tác của cậu mà bị banh ra, để lộ căn chân thon dài, da thịt như ngọc Dương Chi thượng hạng, trong bóng đêm nhưng vẫn như đang phát sáng.
Cậu nhìn chằm chằm vệt đen kia, hơn mười giây vẫn không có động tĩnh gì giống như chỉ là tưởng tượng của cậu.
"Phù..." Lâm Dục thở hắt ra, buông kiếm trừ tà, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Thứ kia đã dọa cậu mấy chục năm ở trong mơ nhưng không ảnh hưởng tới thế giới hiện thực.
Cho nên chắc là lúc ngủ nóng quá nên cậu tự cởi áo ngủ...
"Tạch" một tiếng, đèn sáng lên, xua đi bóng tối trong phòng.
Lâm Dục nhắm mắt, khép áo ngủ, cột chặt dây lưng rồi xuống giường đi uống nước.
Uống nước xong trở lại giường, cậu mở đèn rồi ngủ tiếp.
Lần đầu tiên cậu gặp thứ kia trong mơ là vào năm sáu tuổi, khi vừa cử hành xong nghi thức thắp hương.
Khi đó cậu còn nhỏ, một khoảng thời gian dài bị dọa đến không dám ngủ, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, cuối cùng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Cha cho rằng cậu bị ác mộng quấn thân, nhưng dùng hết pháp khí lẫn bùa chú mà cậu vẫn không ngừng gặp ác mộng.
Gia chủ Lâm gia nghĩ hết mọi cách cũng không thể loại bỏ thứ trong mộng của con trai, đây đúng là cái tát trời giáng đối với gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-benh-tat-bi-ta-than-quan-than/2694892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.