Bởi vì thể chất đặc biệt nên Lâm Dục chưa bao giờ gần gũi với người ngoài, ngay cả với những người bạn cùng phòng đã sống chung một năm, cậu cũng rất ít tiếp xúc thân thể, chứ đừng nói đến những người lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng sự xuất hiện của người bạn cùng phòng mới đã đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng và khiến cậu có một cảm giác khó tả với người này.
Cậu ngơ ngác nhìn bàn tay to có khớp xương rõ ràng trước mắt, rồi vội vàng vươn tay ra.
Vừa rồi thứ kia lấp đầy miệng cậu khiến cậu nghẹt thở, sau đó còn giãy giụa một trận nên hai gò má ửng hồng, trên trán và cánh mũi rịn mồ hôi, khiến cậu tăng thêm vài phần quyến rũ.
Hạ Trầm đứng bên giường, mắt hơi tối đi, mỉm cười đợi cậu.
Lâm Dục cố gắng dựng người dậy từ trên giường, ngón tay thon dài nắm tay đối phương, lòng bản tay hơi ướt do mồ hôi cọ vào một bàn tay hơi lạnh, vừa chạm vào liền tách ra.
Hạ Trầm hơi híp mắt, ngón tay thon dài khẽ run lên như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
“Chào cậu, tôi tên Lâm Dục.” Lâm Dục không phát hiện ra sự khác thường của Hạ Trầm, sau khi nói xong thì nhìn xung quanh.
Hạ Trầm đoán được suy nghĩ của cậu, chủ động giải thích: “Mọi người chắc ra ngoài rồi, tôi cũng vừa mới đến.”
“Ừm.” Lâm Dục xốc chăn trên người, định đi tắm, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện cổ áo ngủ đã bị mở ra tới bả vai.
Động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-my-nhan-benh-tat-bi-ta-than-quan-than/2694888/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.