Chương trước
Chương sau
Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
O0O
Lần gặp đầu tiên của ta và dũng sĩ sau bốn tháng xa cách lại bất ngờ vô cùng hòa bình.
... Nếu như bỏ qua chuyện hắn đánh ta thành đầu heo.
Tuy rằng ta cũng không hiểu tại sao, ta chưa từng ngụy trang thất bại bao giờ, rốt cuộc là tại sao hắn lại nhìn ra, rõ ràng ta ngụy trang không chê vào đâu được, từ Ma vương thành đi ra đến khi tìm được dũng sĩ cũng không có ai nhận ra ta mà.
Vậy tại sao dũng sĩ lại có thể lập tức nhận ra ta?
Chẳng lẽ bởi vì chúng ta là kẻ thù?
Thân là một Ma vương, ta có tới hàng ngàn, hàng vạn bộ hạ.
Thân là một Ma vương vị thành niên, ta có tới hàng ngàn, hàng vạn bộ hạ đều không cho phép ta đi xa nhà.
Không phải chỉ là kỳ thành niên khác nhau thồi à! Có cái gì cần lo lắng chứ! Ta sống so với nhân loại còn lâu hơn đó!
Ta làm một tên trạch Ma vương mấy vạn năm, còn chưa từng một thân một mình ra khỏi cửa đó.
Ngẫm lại còn có chút kích động đây.
Song khi màn đêm buông xuống, kích động của ta liền biến thành tuyệt vọng.
Ta.
Xuất môn.
Không mang tiền.
Không nên hỏi ta tại sao một Ma vương xuất môn lại muốn mang tiền.
Thân là một Ma vương, ta cũng phải tuân thủ luật pháp của Ma vương.
Tuy rằng phiến đại lục này đã bị ta chinh phục, coi như ta đi ăn cơm bá vương cũng không có ai dám phản đối, nhưng mà ta bây giờ đang ngụy trang thành nhân loại a!
Nếu như ngày thứ nhất xuất môn đã bại lộ thân phận trước toàn thế giới, vậy quả thực không có chút cảm giác thành công nào!
Cho nên ta quyết đoán... ôm đùi dũng dũng sĩ.
Không nên hỏi thân là Ma vương cẩn thận quăng đi đâu rồi.
Ta bây giờ là nhân loại!
Soái Ma vương là ai, hắn lớn lên đẹp trai như vậy sao ta lại biết hắn chứ.
Nhà dũng sĩ rất dễ tìm, ở bên trong thôn nhỏ, nhà của hắn càng thêm bắt mắt.
Ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua căn phòng nào rách nát hơn căn của hắn... ╭(╯^╰)╮
Ngẩng đầu nhìn một chút cái lỗ trên nóc, ta có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao a, ta đột nhiên cảm thấy mình nghiệp chướng thật nặng nề.
Nếu như ta không có chinh phục thế giới, dựa theo thông lệ bị dũng sĩ đánh bại, nói không chừng dũng sĩ hiện tại đã công thành danh toại, cưới công chúa, ở trong lâu đài.
Dĩ nhiên, cảm giác cũng chỉ là cảm giác.
Thân là một Ma vương, nhìn thấy dũng sĩ chán nản như thế, ta hận không thể đắc ý ngửa mặt lên trời cười to 3 phút.
Cảm giác này, thật cmn sảng khoái a.
Sau khi ở trong lòng cười xong, ta bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Nhà dũng sĩ rách nát như thế, mà ta lại muốn qua đêm ở nhà hắn, vậy chẳng phải ta cũng phải ở trong căn nhà rách nát này sao?
...
Ta còn chưa từng ở qua căn phòng nào bên ngoài Ma vương đó!
Cảm giác hảo kích động a! >v<
Thế nhưng trong nhà dũng sĩ chỉ có một cái giường a!
Dũng sĩ hướng về phía ta vẫy vẫy tay, biểu thị mình cũng không thể ra sức.
Hắn trên dưới quét mắt nhìn ta mấy lần, mang theo ác ý nói: "Soái Ma vương, ngươi muốn cùng ta ngủ chung giường sao?"
Ta kiên định cự tuyệt hắn: "Không, tuyệt đối không muốn, ta vẫn còn là một Ma vương thuần khiết đó."
"..."
Ánh mắt của ta mang theo trào phúng, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Dũng sĩ chính là dũng sĩ, vẫn ngu xuẩn như vậy.
Đều đẩy Ma vương nhiều lần như vậy, lẽ nào hắn không nhớ rõ Ma vương đều biết ma pháp sao?
Ta đem bao quần áo nhỏ ném về phía dũng sĩ, dọn xong tư thế, chuẩn bị đem cái gì đó biến thành cái giường ngủ một đêm.
Khi ta nhìn bốn phía, cái gì cũng đều không có.
... Thật sự ngoại trừ cái giường thì cái gì cũng đều không có! ( ° △ °|||)
Dũng sĩ ngu xuẩn a, tại sao ngươi lại nghèo như thế.
Trong đám tiểu bằng hữu lúc trước của ngươi không phải có một tên đại thổ hào (Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn) sao!
Gặp phải thổ hào cũng không biết ôm đùi, quả nhiên là tên dũng sĩ ngu xuẩn mà.
Dũng sĩ ở bên cạnh hừ một tiếng, tựa hồ đang cười nhạo ta.
... Không biết ta bây giờ trở về đi tìm bộ hạ có còn kịp hay không?
Nhưng không chờ ta nghĩ ra đáp án, dũng sĩ đã sải bước hướng ta đi tới.
Ta sợ rúc vào chân tường: "Làm... Làm gì...Ta và ngươi từ từ nói chuyện, thân là dũng sĩ, đẩy Ma vương cũng phải có trình tự, ngươi trước tiên cần phải đánh qua..."
Ta còn chưa nói hết, dũng sĩ đã trực tiếp xốc ta lên, sau đó không chút lưu tình đem ta ném ra khỏi nhà của hắn.
Ta đau đớn ngồi trên đất, cái mông truyền đến một trận đau nhức, đại môn trước mắt ta nặng nề đóng lại.
Ta vội vàng vồ tới nện cửa: "Bao quần áo của ta! Bao quần áo của ta ngươi còn không có trả lại cho ta!"
Đại môn liền ở trước mặt ta mở ra, ta ngay cả mặt dũng sĩ còn chưa nhìn thấy, một bao quần áo đập vào mặt của ta, sau đó ta nghe được một tiếng đóng cửa nặng nề.
Dũng sĩ nhất định là đố kị ta quá đẹp trai.
Nếu không phải vậy thì sao hắn lại muốn đập mặt của ta chứ!
Lòng người thật nham hiểm a.
Ngay cả dũng sĩ vốn nên tinh thần trọng nghĩa cũng không muốn giúp đỡ người khác.
Quả thực vô cùng hổ thẹn với danh hiệu dũng sĩ của hắn mà.
Nhưng bị dũng sĩ đuổi đi, ta lại không biết đi đâu, ta ngẩng đầu liếc bầu trời một cái, trời đầy sao, còn có ánh trăng, cũng không giống như sắp mưa.
Ta vốn muốn trở về Ma vương thành, dù sao hai địa phương này cũng gần nhau.
Thế nhưng ta bây giờ trở về thì sẽ rất mất mặt trước đám bộ hạ, nhất định sẽ mất đi uy nghiêm của Ma vương!
Hai cái lựa chọn mất đi tôn nghiêm cùng mất đi uy nghiêm hiện ra trong đầu ta, ta quyết đoán đứng dậy đập cửa nhà dũng sĩ: "Ngươi có bản lĩnh không cho ta vào, vậy ngươi ngược lại tới đẩy Ma vương nha!"
"Ta đã xuất hiện ở trước mặt ngươi ngươi còn không đánh, ngươi không phải là dũng sĩ rồi!"
"Giá gốc 9999999 đánh Ma vương, hiện tại chỉ cần thu nhận hắn là có thể đánh rồi!"
"Ta đều đã chinh phục thế giới ngươi cho ta một điểm cảm giác ưu việt có được hay không?"
...
......
"Anh anh anh anh anh anh cầu thu nhận..." QAQ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.