Hai giờ sáng, Hà Tích dựa vào bệ cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ lác đác mấy cột đèn đường, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ.
Điện thoại di động tiện tay đặt ở đầu giường rung lên mấy lần, màn hình hiện lên vài tin nhắn. Hà Tích biết ai gửi tới, thậm chí đoán được người kia nói gì, nhưng cậu không muốn để ý đến, chỉ nhắm mắt lại cảm nhận làn gió đêm dìu dịu thổi.
Tin nhắn điện thoại ẩn hiện liên tục không dứt, Hà Tích bất động như núi, dường như người kia cũng cảm nhận được hiện giờ tâm trạng Hà Tích đang không vui, nên không gọi lại.
Không còn tiếng chuông điện thoại, không khí xung quanh như ngừng lại, màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng sự yên tĩnh này lại sớm bị phá vỡ.
Bên dưới nhà trên đường lớn, hai tên côn đồ đi xe gắn máy ầm ĩ lướt qua. Âm thanh trên xe được vặn đến mức tối đa, tại hộp đêm giọng của DJ quấy nhiễu giấc mộng của bao người (*),nhanh như chớp biến mất ở phía cuối con đường.
*Nguyên văn tiếng Trung là "车载音响开到最大, 夜店的口水 DJ 一路不知道扰了多少人的清梦, 风驰电掣般消失在街尾." Đoạn này mình không hiểu lắm.
Tầng một, cụ bà ngủ không sâu giấc mở cửa, ném đôi dép lê về phía sau xe gắn máy, dùng giọng địa phương chửi lớn vài câu. Mắng xong, lại nhỏ giọng gọi bạn già đi nhặt dép lê về.
Hà Tích nhìn cảnh này, nhếch môi, muốn cười nhưng không cười nổi.
Cậu chợt nhớ tới Hứa Chi Vũ, người đã từng dắt cậu đi qua từ phố lớn cho đến hẻm nhỏ trong đêm khuya vắng lặng. Chỉ là khi đó hai người không dám công khai. Lặng lẽ giấu kín mọi âm thanh trong cổ họng, chỉ thể hiện đáy lòng vui sướng qua ngôn ngữ cơ thể nóng bỏng.
So với ngày hôm nay, đêm hôm ấy còn yên tĩnh hơn, chỉ có ngọn đèn đường còn sáng trưng. Bánh xe lăn trên đường, nụ hôn rơi trên môi, còn có hai con người hiểu rõ lòng nhau, không ngờ tới, tương lai của bọn họ lại là trời định mãi mãi xa lìa nhau.
Vô thức hồi tưởng lại những chuyện cũ năm xưa, Hà Tích nhắm mắt lại, gió đêm trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng xoa xoa tóc mai của cậu, như muốn dỗ người đi ngủ.
Trong nháy mắt ý thức của cậu chìm vào tối tăm, dường như cơ thể được bao bọc trong nước ấm, rất thoải mái.
Hà Tích mở mắt ra, trước mắt là một căn phòng cho thuê nhỏ, so với bốn năm trước không hề thay đổi. Ngồi bên cạnh cậu, là Hứa Chi Vũ ngây ngô giống như năm ấy.
Hứa Chi Vũ nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy vai cậu, tay kia khẽ vuốt tóc mai chớm dài của Hà Tích, ánh mắt dịu dàng, giống như tình cảm nồng đậm của hai người, gắn bó như keo sơn trong khoảng thời gian ấy.
Hứa Chi Vũ vẫn là Hứa Chi Vũ của ngày xưa. Hà Tích cũng đã trải qua quãng thời gian bốn năm một mình, từ thiếu niên trở thành thanh niên.
Hà Tích biết rõ, đây chỉ là một giấc mơ, cũng biết rõ chuyện xảy ra sau đó, lòng bàn tay của cậu đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, khóe mắt liếc đến con dao gọt hoa quả nằm trên bàn trà nhỏ.
Thân hình Hứa Chi Vũ chắn trước mặt Hà Tích, nửa ngồi nửa quỳ, dường như không phát hiện ra điều gì, hỏi cậu: "Sao hôm nay tới muộn thế? Không ngủ được à?"
Đây cũng là nguyên nhân Hà Tích không muốn ngủ.
Kể từ khi Hứa Chi Vũ qua đời, suốt bốn năm qua cứ mỗi tối, Hà Tích đều mơ tới gã. Cho dù tháng năm thay đổi như thế nào, Hứa Chi Vũ trong mơ mãi mãi là thiếu niên điền cuồng cố chấp, hết lần này đến lần khác cầu xin, khao khát, uy hiếp, cuồng loạn, diễn đi diễn lại màn kịch lìa xa nhân thế trước mặt Hà Tích.
Đôi lúc giấc mơ vô cùng chân thực, đến nỗi trở thành tâm ma.
Hà Tích đã tìm kiếm sự trợ giúp từ bác sĩ tâm lý. Cậu tự hỏi tình cảm của bản thân đối với Hứa Chi Vũ sâu đậm đến như vậy sao.
Trước khi Hứa Chi Vũ qua đời, hai người đã cãi nhau một trận ầm ĩ, từ lâu những nhịp đập thình thịch nơi trái tim đã dần phai nhạt bởi sự nhẫn nhịn, đoạn tình cảm này chỉ thiếu hai từ chia tay là có thể đường ai nấy đi.
Nhưng điều Hà Tích không ngờ tới là Hứa Chi Vũ thà chết cũng không đồng ý chia tay.
Khi gã còn sống, gã không thể giữ Hà Tích lại. Ngược lại, gã chết lại trở thành tâm ma của Hà Tích.
Hoặc đây chính là hy vọng của Hứa Chi Vũ, đó là phần thưởng mà gã không tiếc dùng tính mạng để đổi lấy.
Bác sĩ tâm lý đã điều trị cho Hà Tích một thời gian, nhưng không có tác dụng, trái lại bệnh tình ngày càng nghiêm trọng.
Trong giấc mơ Hứa Chi Vũ không chỉ đơn thuần lặp lại quá trình tử vong. Thậm chí gã còn có thể nói chuyện cùng Hà Tích, hỏi ban ngày cậu đi đâu, buổi tối đi đâu, gặp ai, ăn món gì, nói những gì, ở cùng ai...
Như thể Hứa Chi Vũ chưa chết, gã chỉ đang ở một thời không khác chờ đợi, nếu có cơ hội, sẽ quấn lấy cậu đến cùng.
Từ đó về sau, Hà Tích không còn gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Thuở sinh thời Hứa Chi Vũ cũng thích hỏi mấy câu này. Khi tâm trạng Hà Tích tốt, cậu sẽ qua quýt trả lời cho xong chuyện, nếu không vui sẽ giả vờ không nghe thấy.
Hứa Chi Vũ thích tìm hiểu ngọn nguồn của mọi thứ. Trong mắt Hà Tích, những chuyện vặt vãnh này không đáng nhắc đến, nhưng lại khiến Hứa Chi Vũ vô cùng để ý. Bất cứ nói đến chủ đề này, hai người đều không vui mà kết thúc cuộc nói chuyện.
Hứa Chi Vũ trong mộng lại hỏi. Gã ngồi dậy hôn lên môi Hà Tích, giọng nói dịu dàng nhưng ánh mắt không mấy hiền hòa: "Anh thấy Hồ Thiên gọi điện thoại cho em? Cậu ta tìm em làm gì? Hửm?"
Hà Tích sững sờ. Cậu không tránh được ngờ vực, đây thật sự chỉ là giấc mơ sao? Làm sao một giấc mơ sẽ giống thật đến như vậy được?
Hà Tích không trả lời một lúc lâu, sự tàn ác trong mắt Hứa Chi Vũ tăng lên từng chút một, bỗng dưng cánh tay vốn mịn màng xuất hiện vài vết máu, máu tươi tuôn ra như sợi chỉ đứt đoạn, chảy xuống không ngớt.
Khung cảnh này dần dần chồng chéo lên ký ức của bốn năm trước. Hứa Chi Vũ quỳ trên mặt đất, trong tay một con dao gọt hoa quả đã cùn, máu đen nhỏ giọt xuống mặt đất, gã không quan tâm dù chỉ một chút, hai mắt đỏ lên nhìn Hà Tích chằm chằm, khàn giọng hỏi: "Em còn muốn đi sao? Đi à? Nếu em dám rời đi, anh sẽ chết ở đây!"
Vốn dĩ Hà Tích đang ngồi ở mép giường, lúc này lại bị trói buộc tay chân bằng khăn trải giường rách nát, cậu không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Chi Vũ bị rút cạn máu, từng chút một mất đi mạng sống.
Hà Tích đã trải qua cảnh tượng này hàng nghìn lần, từ lúc đầu còn hoảng sợ cho đến thờ ơ như bây giờ.
Chờ đến khi cổ họng thoát khỏi trói buộc, Hà Tích vẫn ôm hy vọng mong manh, nói ra mấy câu có còn hơn không.
Hà Tích nói: "Em không đi nữa."
Hứa Chi Vũ lắc đầu giống y hệt ngày trước, điều này nhanh chóng xua tan hy vọng nực cười trong lòng Hà Tích, trong lòng cậu không còn chút xao động nào.
Hứa Chi Vũ lắc đầu, môi nhếch lên, toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có một tay nắm chặt cổ chân Hà Tích, giống như gông cùm, khóa chặt lại.
Không ai hiểu Hứa Chi Vũ nói gì hơn Hà Tích. Ba chữ kia nhẹ nhàng, nhưng dường như nổ tung bên tai Hà Tích.
Toàn thân cậu run rẩy tỉnh lại, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đúng lúc reo lên một tiếng, Hà Tích nhào đến giường, quờ tay nhấn nút dừng trên đồng hồ báo thức. Suy nghĩ một lúc, lại đặt báo thức trước mười phút.
Sau khi tỉnh lại Hà Tích không chống đỡ được cơn buồn ngủ, không.giữ gìn hình tượng mà nằm trên giường chợp mắt thêm mấy phút. Cậu biết ban ngày ngủ sẽ không mơ đến Hứa Chi Vũ, nên yên lòng thả mình rơi vào trong hỗn loạn.
Sáu giờ rưỡi sáng, Hồ Thiên đúng giờ gọi điện đến. Hà Tích mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, tối hôm qua đã phớt lờ anh, hôm nay không thể tiếp tục như vậy nữa.
"Alo..." Hà Tích mở loa điện thoại di động ra rồi đặt lên giường.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng đóng mở cửa xe, Hồ Thiên dựa người vào xe nhìn lên cửa sổ tầng ba, thò một tay vào trong xe nhấn còi: "Lại thức khuya sao? Tôi đã nhắc cậu thức khuya không tốt cho sức khỏe rồi mà? Rốt cục cậu có nghe lời hay không?"
"Ngừng!" Hà Tích dùng chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, làm động tác ra hiệu tạm dừng để bên dưới nhìn thấy: "Đừng lải nhải nữa, chờ tôi năm phút, tôi xuống ngay."
Vừa dứt lời, Hà Tích cúp điện thoại, chạy vọt vào trong phòng rửa tay nhanh như hổ, không tới 5 phút đã sửa soạn xong xuôi.
Cậu đi đến trước cửa thay giày, đi được một chiếc giày mới nhớ tới mình không mang theo đồ đạc, chân trần còn lại nhảy lò cò, nhặt giấy vàng ngày hôm qua đã chuẩn bị lên, rồi chạy một mạch xuống cầu thang.
Ngồi trên ghế phụ, Hồ Thiên đưa bữa sáng cho cậu, Hà Tích mở nắp ra, hương thơm nức mũi. Cậu giơ đũa lên khen: "Ngon quá, từ trước đến nay cậu vẫn nắm rõ khẩu vị của tôi như lòng bàn tay, lát nữa ở trước mặt anh trai cậu, tôi nói tốt cho cậu vài câu, để sắp tới anh ấy còn tìm cho cậu một công việc tốt."
Mặt Hồ Thiên tái xanh, cau mày liếc cậu một cái: "Ăn đi, nếu không phải đang lái xe là tôi đánh cậu đấy."
Hà Tích cười hì hì: "Cậu không dám đâu."
Hai người đi tảo mộ, không mang theo hoa. Tuy rằng Hứa Chi Vũ thích mấy loại hoa cỏ kia, nhưng Hà Tích không thích, cậu không thích sẽ không tặng, mặc kệ Hứa Chi Vũ còn sống hay đã chết, cũng phải theo ý Hà Tích.
Một năm không ai đến thăm, không ngoa khi nói cỏ trên mộ của Hứa Chi Vũ đã cao được đúng một mét. Hà Tích và Hồ Thiên phải phí công tốn sức dọn dẹp sạch sẽ, dùng chổi nhỏ quét hết bụi bẩn, xong xuôi mới đặt hoa quả đã chuẩn bị đặt lên mộ.
Khi đốt tiền giấy, Hồ Thiên đốt một điếu thuốc, điệu bộ phun ra nuốt vào khói thuốc giống như cậu nhóc côn đồ năm ấy, chẳng giống một vị tổng tài bá đạo chút nào.
Anh nhìn làn khói nhẹ mỏng manh bay lên, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Hà Tích, thăm dò nói: "Lát nữa xuống núi, chúng ta tới quán cà phê gần đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hà Tích ném xấp tiền giấy cuối cùng vào, vỗ vỗ hai tay cho sạch sẽ: "Được."
Xuống núi dễ hơn lên núi, nhưng trong cái tiết trời lúc nóng lúc lạnh này hai người vẫn đổ một chút mồ hôi, bị điều hòa trong quán cà phê thổi vào người, cơ thể lại bắt đầu lạnh.
Kể từ khi Hứa Chi Vũ qua đời, Hà Tích ưu sầu thành bệnh, sức khỏe vẫn không tốt cho lắm. Hồ Thiên tháo khăn quàng cổ của mình ra đưa cho cậu, thấy cậu đã thoải mái hơn liền vẫy tay gọi người phục vụ lại gần.
Nhân viên phục vụ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tính tình ương bướng, ném thực đơn lên bàn, hai tay đút túi quần, vẻ mặt không kiên nhẫn. Ánh mắt chứa tia tàn ác có đôi phần giống với Hứa Chi Vũ khi còn sống, Hà Tích không thể không nhìn y thêm vài lần.
Nhân viên phục vụ phát hiện, lườm cậu một cái.
Cái lườm này nhìn càng giống, Hà Tích thấy thú vị. Cậu cong cong khóe miệng, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp khiến nhân viên phục vụ có chút xấu hổ, hơi ngượng ngùng mà quay đi chỗ khác.
Hồ Thiên chú ý tới động tác lén lút của hai người, không nhịn được mà ho khan một tiếng, gọi cho mình một ly cà phê. Nghĩ đến chứng mất ngủ vào ban đêm của Hà Tích, anh gọi một ly sữa nguyên chất cho cậu, đuổi nhân viên phục vụ đi.
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu mưa nhỏ, hạt mưa rơi trên mặt đất không để lại dấu vết.
Hà Tích chống cằm nhìn một lúc, Hồ Thiên gõ gõ bàn thu hút sự chú ý của cậu: "Hà Tích, hôm nay tôi gặp cậu, chủ yếu là để nói chuyện về cậu và anh Vũ."
"Ồ? Nói thử một chút xem." Hà Tích không thích sữa bò nguyên chất, chỉ dùng thìa khuấy hai vòng.
Hồ Thiên đắn đo lựa chọn từ ngữ, dùng cách nói uyển chuyển hơn: "Chớp mắt đã bốn năm anh Vũ rời đi, bốn năm qua cậu vẫn cô độc, không tìm người yêu, hình như cậu không có suy nghĩ này. Tôi cũng biết rõ cậu và anh Vũ tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao người cũng đã mất, chúng ta là người sống vẫn phải sống thật tốt, là anh em tốt nhất của anh Vũ, tôi không thể không thay anh ấy khuyên cậu một câu, buông bỏ quá khứ đi, sau này phải sống thật tốt, tìm một người có thể chăm sóc cho cậu, quên anh Vũ đi."
Hà Tích vừa nghe vừa nhìn chằm chằm Hồ Thiên, nhìn đến mức anh không còn chỗ nào để trốn, thái dương lâm râm toát ra mồ hôi lạnh, mới nhìn sang chỗ khác, dường như vô ý nói: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi nên tìm ai?"
Hồ Thiên không trả lời, cho thêm hai viên đường vào sữa của cậu, dùng thìa khuấy đều, dùng mắt ra hiệu Hà Tích uống một ngụm.
Hà Tích nếm thử, mùi vị khá ổn, có chút ngọt, nhưng không ngấy.
Lúc này Hồ Thiên mới trả lời: "Tìm người có thể chăm sóc cậu."