Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Nguyệt
Đàm Trì đồng ý tham gia thử thách《IQ cao nhất》, nhanh mồm nhanh miệng cầm quán quân về.
Đêm nay Trình Hoài nhận phỏng vấn ở nước ngoài không về kịp, cậu rãnh rỗi vào diễn đàn【Trình Hoài x Đàm Trì】, phát hiện Tạ Ly đăng một bộ tiểu thuyết, thấy ngắn ngắn nên tò mò down về xem.
【Tiên Tôn lại bị bắt nạt.txt】
【Tiên hiệp tu chân | Ngọt văn | Cường thủ hào đoạt | Yêu sâu sắc】
Văn án đại khái như sau:
Ở tu chân giới có Tiên Tôn Đàm Trì xuất trần tuyệt diễm, ngày nọ xuống núi tìm bí kíp đúc kiếm nhặt được một tiểu tử đáng thương bị tàn sát cả nhà, bèn mang về Tuân Dương Phong đặt tên Trình Hoài, sau đó nhận làm đệ tử, cẩn thận giáo dưỡng, Trình Hoài trúng độc thất sắc tuyệt tình hoa, mỗi đêm trăng tròn sẽ bị hàn khí Ma giới nhập thể cực kỳ đau đớn, để hắn không bị mất linh lực, y ôm hắn ngủ rồi dẫn hàn khí vào người mình.
Tuổi tác càng lớn, chấp niệm và tình cảm của Trình Hoài với sư tôn càng lúc càng nặng.
Ma tộc muốn xâm phạm Tu chân giới, mở cửa Ma giới dẫn ma tộc vào tàn sát mười ngàn tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên. Trong trận chiến tiên ma, sinh linh đồ thán, cũng trong lúc này, Trình Hoài bị lộ thân phận Ma tộc, hơn nữa còn là thuần huyết, tức thì bị giới tu chân công kích.
Tiên Tôn Đàm Trì nhắm thời cơ đẩy người xuống vực sâu, đánh lừa thế nhân.
Tiếp đó y cải trang thành Ma tộc giả vờ thành đồng bọn của Trình Hoài, nhìn hắn vượt mọi chông gai bước lên địa vị Ma Tôn, thành công lui thân.
Nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây thì không còn gì để nói, cố tình Ma Tôn Trình Hoài lại vô duyên vô cớ khơi mào chiến tranh tiên ma, bắt Đàm Trì chỉ còn năm phần công lực về Ma tộc giam giữ.
Tiên môn không địch lại bèn mở hội nghị hòa, điều kiện duy nhất của Trình Hoài chính là Tiên Tôn.
Sau đó Ma tộc mà tiên giới khinh thường đại hôn —— Ma Tôn Trình Hoài đại nghịch bất đạo thành thân với Tiên Tôn Đàm Trì.
Mặt sau là một hồi dây dây dưa dưa, đại khái là Tiên Tôn phản đối, răn dạy đồ đệ...
Nhìn một hồi cậu ngủ mất.
Khi tỉnh lại, Đàm Trì bị nụ hôn ngứa ngáy trên mặt đánh thức, trong đầu lộn xộn, thấy gương mặt góc cạnh, quần áo phẳng phiu của Trình Hoài, đầu óc như bị sét đánh.
Một ngày làm sư cả đời làm phụ! Nghiệt đồ dám làm chuyện tày trời như thế!
“Nghiệt đồ!” Đàm Trì kích động đẩy người ra, tóm đại một cái gối ném tới Trình Hoài đang sửng sốt, răn dạy: “Ngươi và ta là sư đồ mấy chục năm! Hai chúng ta đều là nam! Sao ngươi có thể cứu ta! Còn làm chuyện súc sinh này!”
Trình Hoài nhanh tay lẹ mắt chụp gối, thấy cậu không thể khống chế kích động, trầm ngâm ngồi xuống mép giường, “Nghiệt đồ?”
Vội vàng từ nước ngoài trở về muốn thân thiết với vợ, ai ngờ bị tình huống trước mặt làm dở khóc dở cười.
Lại có chuyện gì?
“Uổng công năm đó ta nhặt ngươi trong biển lửa! Ngươi lại đối với ta như vậy!” Lồng ngực Đàm Trì hơi phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhảy xuống giường túm gạt tàn thuốc bên cạnh như sống không còn gì luyến tiếc: “Hôm nay ngươi quấy rối ta nữa ta sẽ tự tử tại chỗ cho ngươi xem!”
... À!
Trình Hoài day thái dương, bình tĩnh hỏi: “Em là ai?”
“Ta là phong chủ Tuân Dương Phong Cửu Huyền Tông, Quỳnh Hoa Tiên Tôn!” Đàm Trì trừng mắt nói.
“Còn anh?”
“Ngươi là Ma Tôn! Là nghiệt đồ! Tốt nhất là ngươi nhanh chóng thả ta ra, nếu không đợi ta khôi phục tu vi, ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn!” Đàm Trì hung ác nói.
Trình Hoài bật cười, liên tục nói được, đè tay cậu xuống để cậu bình tĩnh lại, dỗ dành: “Trì Trì, em đừng kích động...”
Trì Trì lại đọc cái gì vậy?
“Nghiệt đồ! Không được gọi ta như vậy!” Đàm Trì mở to mắt, sâu sắc nhận ra mình bị đùa giỡn, tức đỏ mặt: “Gọi ta là Quỳnh Hoa Tiên Tôn!”
Trình Hoài: “...”
Trình Hoài trầm mặc, “Vậy Quỳnh Hoa Tiên Tôn đói bụng chưa?”
Đàm Trì khinh thường cười nhạo, hừ lạnh: “Dù tu vi của bản tôn bị hao tổn nhưng bản tôn sớm đã tích cốc, sao lại đói? Ngươi đừng tưởng rằng cứ đối xử với ta như trước thì ta sẽ mềm lòng! Đồ đệ cưới sư tôn là trái luân lý, ta chỉ hận không thể tự vẫn tạ tội! Đợi ngày nào đó ta lên Tiên giai, nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Trình Hoài cười nói: “...Anh đi làm bữa sáng, em nhớ mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ngoài.”
Đàm Trì hừ hừ vài tiếng, không để ý tới anh.
Chờ người đi ra ngoài, cậu mới như trút được gánh nặng nằm phịch lên giường, ấm ức quan sát bốn phía, quyết tâm muốn chạy trốn, bò dậy mở cửa sổ thấy trời sáng trưng, không có tên Ma tộc nào trông coi, cực kỳ trống rỗng, bấm bí quyết ngự kiếm định chạy trốn.
“...?” Đàm Trì giơ ngón tay, giật giật nửa ngày, lại suy nghĩ nửa ngày, không nhớ nổi chú ngữ ngự kiếm là gì, chợt hiểu ra gì đó, bi thương hét: “Đệt! Tiểu hỗn đản Trình Hoài dám rút hết tu vi của mình! Cả ký ức cũng xóa sạch!”
Aaaaaa!!! Không đội trời chung!
Không đội trời chung!!! Ngăn cản ta lên Tiên giai, không đội trời chung!!!
Kế đó, cậu quen tay chọn một bộ quần áo trong phòng ngủ mặc vào, lại thấy quái quái, một lúc sau mới hoảng hốt nói: “Đệt! Đây là y phục tiểu hổn đản Trình Hoài mua! Không thể mặc! Không thể để hắn như ý! Sau khi mặc vào chắc chắn hắn sẽ được một tấc tiến một thước!”
Đàm Trì lật kiếm bộ khác, rốt cuộc kiếm được một bạch y cổ trang, vô cùng Tiên Tôn!
Không sai, đây là y phục của cậu!
Đàm Trì mặc quần đồ xong, tìm bội kiếm mãi mà không thấy, nghĩ chắc tiểu hỗn đản Trình Hoài đã giấu rồi.
Đàm Trì thầm mắng tên hỗn đản khi sư diệt tổ.
Sau đó cậu ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, bụng reo inh ỏi, nhìn Trình Hoài bưng thức ăn trên bàn, nhìn nhìn bụng mình, hùng hổ bước tới, hung tợn đập bàn một cái: “Nghiệt đồ! Ngươi dám áp tu vi của ta thành phàm nhân!”
Bằng không sao cậu có thể có cảm giác đói bụng đã lâu không gặp?
“...Rửa tay ăn cơm đi.” Trình Hoài thấy cậu mặc đồ cổ trang thì khẽ cười, không bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ hung hăng của cậu, ngược lại chỉ chỉ phòng bếp: “Trong phòng bếp có dâu tây.”
Đàm Trì vừa nghe có dâu tây, thân thể thành thật hơn đầu óc nhiều, chạy vào phòng bếp bưng dâu tây rửa sạch cầm lên ăn, hương vị ngọt ngào làm tâm tình cậu tốt đẹp lên không ít.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện đây là đồ của nghiệt đồ, tu vi bẩn thỉu, lập tức bỏ xuống, ôm ngực cao quý lãnh diễm ra khỏi phòng bếp, cười ha hả: “Người đừng tưởng chỉ như vậy là ta sẽ cho người sắc mặt tốt.”
“Có nấu mì thịt bò mà em thích.” Trình Hoài chỉ chỉ cái chén nóng hôi hổi.
Đàm Trì đói đến mức bụng kêu thành tiếng, thấy anh cúi đầu ăn mì, không biết xấu hổ nhích tới, ôm chén chạy vào phòng ngủ, khóa cửa ăn món ngon một mình.
“Người này nhân phẩm khiếm khuyết, có điều trù nghệ vẫn tốt như vậy.”
Cơm nước xong, Đàm Trì khoanh chân ngồi trong phòng khách, hấp thu thiên địa linh khí, hi vọng có thể sớm khôi phục tu vi, hít vào thở ra suốt hơn một giờ, Trình Hoài bận xong bắt chéo chân ngồi bên cạnh cậu, bật TV lên.
Đàm Trì: “...” Đệt!
Bên tai đều là âm thanh cãi cọ ầm ĩ, sao cậu có thể hấp thu thiên địa linh khí tu luyện!!! Nghiệt đồ quá âm hiểm! Nhưng tính sai rồi!
Tưởng chút kỹ xảo này là có thể ngăn cản cậu tu luyện, đột phá cấm chế?
Nực cười, Quỳnh Hoa Tiên Tôn ta không phải chỉ có hư danh!
Vì thế Đàm Trì tiếp tục tập trung tinh thần, muốn cùng thiên địa hòa hợp.
Trình Hoài chống đầu nhìn cậu một lúc lâu, lười biếng nằm xuống sofa, hỏi: “Quỳnh Hoa Tiên Tôn, cần đồ ăn vặt không?”
“Cần!” Đàm Trì buột miệng thốt ra, mở to mắt nở nụ cười sáng lạn, bỗng nhận ra đối phương dùng thủ đoạn quấy nhiễu mình, vô cảm nhắm mắt, một lần nữa tập trung tinh thần: “Đồ ăn vặt là rác rưởi, chỉ có thiên địa linh khí mới là món ăn tốt nhất.”
Trình Hoài đưa bịch khoai tây cho cậu: “... Thật không cần?”
Đàm Trì nhắm mắt xé bịch khoai tây, vô cảm cắn một miếng, mặc niệm: Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ ở trong tâm!
Khoai lát xuyên qua ruột, tu đạo ở trong tâm.
Đàm Trì vừa ăn vừa đả tọa, vân đạm phong khinh nói, “Ta khuyên ngươi đừng làm bậy, lòng ta chỉ có kiếm đạo! Ta chỉ muốn tu tiên.”
Đúng, tu tiên mới là vương đạo!
Sau đó, Trình Hoài nhét dâu tây trên bàn vào lòng cậu, Đàm Trì nhắm mắt ăn, nói: “Thế gian vạn vật đều là khí, đây là linh đan diệu dược, có thể giúp ta đột phá bình cảnh! Độ kiếp phi thăng!”
Trình Hoài: “...”
“Ngươi chờ xem, đêm nay... Nơi này sẽ giáng xuống lôi kiếp, chém ổ Ma Vương của ngươi thành phế tích.” Đàm Trì tâm bình khí hòa nói.
Trình Hoài hăng hái đùa cậu, Trình Mặc gõ cửa tiến vào, thấy dáng vẻ đả tọa của Đàm Trì, ngồi xuống dựa sofa, lười biếng hỏi: “Đây là phương pháp tìm linh cảm mới của Đàm Trì?”
Đàm Trì không nói.
Trình Mặc nói: “Thật ra em có thể đến miếu thử, rất tuyệt.”
Đàm Trì mở mắt, đập vào mắt là một tuyệt thế mỹ nhân, chợt hiểu vì sao cậu không thể hấp thụ hay khơi thông thiên địa linh khí ở đây, vội vàng bước xuống đi qua nắm tay mỹ nhân: “Đạo huynh chí phải! Vậy mà bản tôn không nghĩ tới nơi phật tu...”
Trình Mặc không hiểu ra sao.
Đàm Trì ồn ào muốn đến miếu, Trình Hoài không phản đối, cảm thấy đúng là nên đến miếu xin một quẻ.
Đàm Trì hừ hừ hai tiếng, khinh thường nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đối ta tốt một chút, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Trình Hoài lái xe đưa Đàm Trì đến miếu, hai người đều cải trang, Đàm Trì vứt khẩu trang và mũ ra, hung hăng bác bỏ: “Bản tôn không phải tội phạm! Nghiệt đồ! Ngươi dám mang khẩu trang cho bản tôn!”
“Sư tôn,” Trình Hoài không hổ là ảnh đế: “Sư tôn tu đạo, các hòa thượng tu phật, đạo phật bất hòa, sư tôn cải trang đi vào e rằng dễ dàng nhận ra.”
Đàm Trì âm thầm đồng ý, không phải cảm thấy anh có lý mà cảm thấy cùng Ma Tôn cùng tiến cùng lui mất mặt, sợ người trong tiên môn nói hai người ân ái!
Trình Hoài góp tiền và nhang đèn, thành tâm bái phật, Đàm Trì lên núi, khoanh chân ngồi trong đình, tập trung tinh thần bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí.
Không bao lâu, cuồng phong gào thét, nhánh cây xì xào.
Đàm Trì nghe thấy thanh âm kia, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý, “Ta sắp phi thăng. Nghiệt đồ, khuyên ngươi nhanh nhận sai! Vi sư sẽ thả ngươi một con ngựa.”
Trình Hoài thấy mây đen giăng đầy như muốn mưa, không thể để Đàm Trì tiếp tục ở đây, bế người xuống núi, Đàm Trì giãy giụa vài cái, đột nhiên suy sụp khóc, “Huhu, đồ hỗn đản! Nghiệt đồ! Tu vi của bản tôn vì ngươi mà mất hoàn toàn! Ngươi trả ta trả ta!”
Dọc đường đi, Đàm Trì cực kỳ không vui, không thèm nói với Trình Hoài câu nào.
Về nhà tắm rửa xong, cậu ở trong phòng khách suy nghĩ về tương lai không thể tu tiên.
Người ta nói: Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên!
Đàm Trì bấm tay tính toán, búng tay một cái, quyết định ra ngoài mở quán đoán mệnh, dời mắt nhìn Trình Hoài, quyết định từ vớt tiền trên người anh, cậu không tình nguyện đi qua, cao thâm khó đoán hỏi: “Nghiệt đồ, ngươi muốn biết vận mạng tương lai của mình không?”
“Muốn.” Trình Hoài thấy cậu hiếm khi để ý đến mình, không biết trong bụng chứa ý xấu gì mà tâm tình có vẻ không tồi.
“Xem lành dữ, nhân duyên, tiền đồ... Muốn hỏi cái gì?”
“Lành dữ.”
“Không được, xem nhân duyên.”
“...Được.”
“Đường nhân duyên của ngươi không tốt lắm,” Đàm Trì bấm tay phải tính toán như lão thần côn, gật gật đầu nói: “Giai đoạn trước rắc rối, nhưng sau này sẽ gặp được phu quân, nhân duyên cực kỳ tốt! Rắc rối chắc chắn là chỉ ta, về phần người kia, ngươi tự tìm đi.”
Trình Hoài bị cậu chọc cười.
Không phải em thì còn có thể là ai?
Đàm Trì vô sỉ xòe tay: “Xong, mười vạn tệ.”
“Đoán mệnh đòi tiền?” Trình Hoài không biết nên tức hay nên cười.
Tên này nghiện rồi?
“Đúng!” Đàm Trì thầm nói sản nghiệp Ma Tôn lớn như vậy, không đến mức mười vạn tệ cũng không có chứ?
Trình Hoài nhướng mày, nghĩ nghĩ đưa ví cho cậu, “Toàn bộ cho em, bên trong có thẻ ngân hàng của anh.”
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi cho ta hết thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!” Đàm Trì sửng sốt, mạnh miệng nói: “Ta là người có liêm sỉ! Ta không cần ngươi bố thí!”
Sau đó, cậu lấy mười tệ trong bóp rồi tiêu sái trở về phòng ngủ, chuẩn bị đại nghiệp đoán mệnh của mình.
Lăn lộn cả ngày, buổi tối, Đàm Trì nằm trên giường thấy Trình Hoài xốc chăn leo lên, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Trình Hoài ôm người vào lòng, ôn nhu nói: “Đừng quậy, ngủ đi.”
Đàm Trì không dám nhúc nhích, bị ôm đến nóng, đẩy ra, nhích người muốn cách xa một chút, Trình Hoài bất ngờ hôn cậu, hô hấp dồn dập, cắn môi cậu, nhẹ giọng nói: “Trì Trì, ngoan.”
Đàm Trì không biết sao tự dưng nghe lời, bị hôn đến mơ màng, quần áo bị cởi ra thế nào cũng không biết, quen thuộc cùng Trình Hoài quấn quít, cả đêm mơ màng bị lăn lộn mấy lần.
Ngày kế, cậu tỉnh lại trong lòng Trình Hoài, ký ức ùn ùn kéo đến, sau khi tỉnh táo lại tức khắc xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại lâu rồi không gặp Trình Hoài, đỏ mặt khẽ hôn trán Trình Hoài.
Tu tiên! Tu tiên cái rắm!
Giả vờ mất trí nhớ! Giả vờ mất trí nhớ!
“Tỉnh rồi?” Trình Hoài không mở mắt, điều chỉnh tư thế ôm người, lười biếng nói: “Ngủ thêm một lát.”
“A Trình, anh trở về lúc nào?” Đàm Trì rụt người, “Em rất nhớ anh.”
Trình Hoài khẽ nhếch môi, biết cậu đã khôi phục bình thường, “Anh tưởng gần đây em mê tu tiên không nhớ tới anh?”
“Không có! Đều tại Tạ Ly viết! Em, em rảnh rỗi nhìn...” Đàm Trì xấu hổ và giận dữ, nhanh nhảu phân bua, rầu rĩ vùi đầu vào trong khuỷu tay anh.
“Ồ, vậy anh đi tìm Tạ Ly tâm sự.” Trình Hoài xoa tóc cậu, khẽ cười nói: “Về sau đều không cho cô ấy viết em không yêu anh.”
Lúc này Đàm Trì mới vui vẻ, âm thầm gật đầu.
TOÀN VĂN HOÀN
Đại loại là tác giả có nói sẽ thay đổi một số thiết lập về Trình Mặc và Đàm Dập, nhưng chắc kết thúc cũng không khá hơn đâu:)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.