Edit: Phong Nguyệt
4 giờ sáng, ngoài cửa sổ còn vài ánh đèn thưa thớt, trông phá lệ quạnh quẽ.
Đàm Trì thấy mình và Trình Hoài cách cánh cửa ly hôn không xa, dựa vào lòng Trình Hoài, chọt chọt ngực anh, rầu rĩ nói: "Em không cố ý đâu, nhưng anh ta tặng mỹ nhân cho anh, đương nhiên em sẽ tức giận rồi."
Trình Hoài nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn anh: "Cậu tức giận vì tôi?"
Coi bộ oán niệm rất nặng.
Anh hoài nghi Đàm Trì không phải đang diễn mà thật sự để ý anh. Có tài ba đến đâu đi nữa thì cũng không thể không lộ sơ hở, huống chi trước đây cậu ghét anh như vậy.
"Không thì sao?" Đàm Trì u oán nhìn anh.
Trình Hoài muốn nhìn ra sơ hở trên mặt cậu, trình độ diễn xuất của anh cực cao, lại không nhìn ra sơ hở gì, suy đoán dưới đáy lòng đâm chồi, thậm chí thấy ánh mắt trong veo của Đàm Trì cũng khác trước đây.
Có khi nào Đàm Trì không thích Văn Yến Bác không?
Hoặc nói Đàm Trì... Đàm Trì thật sự thích anh?
Mặc cho anh trầm luân không muốn vạch trần chân tướng, song lời Nhung Túc vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai, lôi kéo anh khỏi giấc mộng "tình nhân" mà Đàm Trì dệt. Anh không cao cả, nhưng anh cần phải tỉnh táo để mình không biến thành Nhung Túc thứ hai, làm Đàm Trì thấy ghê tởm.
"Đàm Trì, đêm nay cậu không cần làm tình nhân của tôi nữa." Anh nghiêm túc nói.
Đàm Trì nghi hoặc nhìn anh, không biết sao đề tài bị kéo tới đây.
Sao tự dưng lại nhắc đến tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-toi-va-tinh-dich-he/1323438/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.