"Cốc cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trầm thấp mang theo nghi hoặc của Trình Hoài vọng vào: "Đàm Trì?"
Thiếu niên mặc đồ ngủ hơi rụt người, sấm sét bổ ầm ầm trong đầu, thế giới bị chia làm hai nửa, hóa thành gió thu xào xạc, cậu ta không dám tin hỏi: "Cậu, cậu là Đàm Trì?"
Hồi nãy cậu ta bận khiếp sợ vì nhận nhầm người, không nhận ra ngay.
Nhưng không phải Hoài thiếu rất hận Đàm Trì sao? Sao người này lại ngủ trong phòng anh? Hoài thiếu bị bắt cóc rồi?
Đàm Trì mỉm cười, gằn từng chữ: "Đúng vậy, tôi là Đàm Trì."
Là chính cung nương nương của cậu!
Sau đó, cậu phẫn nộ mở cửa ra, như đóa hoa có độc nói với Trình Hoài đứng ngoài cửa: "Tôi quấy ngài rồi, thiếu gia."
Hai chữ "thiếu gia" vừa lả lơi lại như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nói xong, cậu lạnh lùng đi ra ngoài.
Chỗ nào chả có chăn ấm, thiếu một Trình Hoài chả có vấn đề!
Trình Hoài ngửi thấy mùi giấm chua lòm, lúc Đàm Trì lướt qua, Trình Hoài túm cổ tay cậu, lướt nhìn thiếu niên mặc đồ ngủ đỏ bừng mặt, trông rất xinh đẹp, cậu ta mím môi, xấu hổ lí nhí: "Thiếu gia, là... là đại thiếu gia kêu tôi tới."
Dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ý cười của Đàm Trì càng đậm, một lần nữa gạt tay Trình Hoài ra, liếc nhìn anh.
Đã bắt gian tận giường, cậu muốn xem xem Trình Hoài biện bạch thế nào!. Tiên Hiệp Hay
Đại thiếu gia? Ha, còn có người dẫn mối cho Trình Hoài! Đúng là thiếu gia có khác, có người tắm xong dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-toi-va-tinh-dich-he/1323436/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.