Edit: Phong Nguyệt Tắm xong, Trình Hoài ra khỏi phòng tắm, thấy Đàm Trì đang chơi game, anh lau tóc, xốc chăn ngồi cạnh Đàm Trì, lấy điều khiển ở đầu giường bật TV trên tường lên. "Ngủ đi." Đàm Trì tắt di động, kéo chăn đắp, cuộn mình trong lòng Trình Hoài chuẩn bị ngủ. "Xem TV chút đi." Trình Hoài đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, thấy cậu ngơ ngác nhìn mình hỏi: "Xem cái gì?" Trình Hoài khẽ nhếch môi, nhìn không ra vui buồn: "Phim kinh dị." Đàm Trì hơi sửng sốt, trong đầu xuất hiện dấu chấm hỏi. Alpha nhà cậu mê phim kinh dị hả? Không biết sao khi anh nói nói đến ba chữ "phim kinh dị", Đàm Trì chợt nổi da gà, sau lưng như có gió lạnh thổi qua. Đàm Trì đang định đổi thể loại, lại thấy khóe môi Trình Hoài nhếch cao hơn: "Sợ?" Sợ? Trong từ điển của cậu làm gì có từ sợ! Là một Omega mạnh mẽ, chuyện Alpha có thể làm cậu cũng có thể làm, chuyện Alpha không thể làm được, cậu cũng có thể làm được. Chỉ là phim kinh dị thôi, làm khó được cậu chắc? Vì thế Đàm Trì nở nụ cười sáng lạn, xùy một tiếng: "Sợ? Chỉ sợ tối nay anh ngủ không ngon thôi." Trình Hoài điềm nhiên như không, chọn một bộ phim được đánh giá cao nhất trong thể loại kinh dị ——《Oán linh》, cùng với tiếng nhạc mở đầu ngắn ngủi, anh chu đáo đóng rèm giường và tắt đèn trong phòng bằng điều khiển từ xa, trong phòng lập tức chỉ còn lại ánh sáng màn hình mờ ảo. Chuyện xưa phát sinh trong một lâu đài cổ không được tu sửa nhiều năm, một nhóm khách du lịch đến đây tá túc, hai nam nữ trẻ tuổi trong lâu đài cổ nhiệt tình tiếp đãi, tận tình cung phụng ăn mặc. Hỏng ở chỗ khi đôi tình nhân thân thiết trong nhà kho, bụi bặm bỗng dưng ào ào rơi xuống, một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ cô gái... Tuy Đàm Trì đã tự xây dựng tâm lý cho mình, thậm chí còn vừa gặm táo vừa xem, nhưng đoạn phim u ám đã khiến căn phòng dần dần ngột ngạt và rùng rợn, lúc đôi tay đầy máu xuất hiện, như sắp sửa thò ra màn hình. "Aaaaaaa!" Đàm Trì bị dọa sợ, túm chăn dưới đầu gối, trộm liếc nhìn Trình Hoài đang bình tĩnh khoanh tay xem phim. Làm sao bây giờ, muốn đổi phim quá! Giờ khắc này, trái tim bé nhỏ của cậu lạnh vô cùng, những hình ảnh kỳ quái không ngừng xuất hiện trong đầu, cộng thêm bầu không khí rùng rợn, như có thứ gì đó chuẩn bị chui ra từ trong bóng tối dày đặc... Đàm Trì nhích người ngồi sát Trình Hoài, cuộn tròn bên cạnh anh, hô hấp ngưng trệ. Tiếng thét chói tai đến muộn hơn Trình Hoài dự đoán, nhưng tâm tình khó chịu vẫn trở nên hòa hoãn, nhàn nhạt hỏi: "Thích không?" Làm gì có ai thích xem phim kinh dị? Một vạn con alpaca chạy ầm ầm trong đầu Đàm Trì, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ra trải giường tối màu được ánh sáng mờ của TV chiếu rọi, cố cười: "Anh thích là được." Quan tâm em có thích không làm gì! Sau đó, trong TV, một bàn tay duỗi ra từ dưới gầm giường cũ kỹ, máu me đầm đìa, móng tay dài thòng, khi lướt qua sàn nhà còn phát ra tiếng. Đàm Trì nhào vào người Trình Hoài, cảm giác sợ hãi không ngừng ập đến, hai tay ôm chặt cổ Trình Hoài, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy. Làm sao bây giờ, hình như cậu sợ xem phim kinh dị, tuy phải chiều Alpha ở kỳ mẫn cảm, có điều bây giờ cậu chỉ có gan chuột, làm sao chiều Trình Hoài được? "Trình Hoài, em không muốn xem..." Đàm Trì vùi đầu vào vai Trình Hoài, bĩu môi nói. Trình Hoài thẳng thừng từ chối: "Phim này rất hay." Trình Hoài biết chắc Đàm Trì sẽ sợ hãi, chỉ không ngờ thanh niên trong lòng lại phản ứng lớn đến vậy, anh tưởng đâu qua nhiều năm như vậy đã có tiến bộ, ai dè không những không tiến bộ mà còn thụt lùi. Cơ mà cũng đáng yêu hơn. Bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn của quỷ, không có hình ảnh càng làm Đàm Trì sởn tóc gáy hơn, mỗi tế bào đều đang run bần bật, cậu túm chặt cổ áo Trình Hoài, rầm rì không vui: "Người ta hẹn hò xem phim tình yêu, còn anh với em xem phim kinh dị, có phải anh không yêu em không?" Trình Hoài nhướng mày. Tình nhân nhỏ của anh đêm nay lớn gan thật, dám chất vấn anh có yêu cậu không? Không phải bên B nên thỏa mãn mọi nhu cầu bên A sao? Ban ngày thấy cậu sắm vai một "tình nhân" chuyên nghiệp, lời sến sẩm cỡ nào cũng thốt ra được, sao tới buổi tối xem phim kinh dị đã mất chuyên nghiệp rồi? "Có phải cậu sợ không?" Anh chống cằm nhìn mái tóc mềm mại, khóe môi lộ ra ý cười. "Không có!" Đàm Trì bị tiếng kẽo kẹt của chiếc giường gỗ và tiếng thét chói tai dọa tới mức trắng mặt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, ăn nói lộn xộn: "Anh không yêu em, có phải anh không muốn ngủ chung phòng với em không!" Aaaaaaa, điên mất điên mất!!!!! "Chỉ là xem phim kinh dị mà thôi." Trình Hoài thấy cậu như con chim cút trốn trong tổ, không kiềm được xoa đầu cậu, dỗ dành: "Xem xong rồi ngủ." "Anh thật sự không yêu em!" Tất cả sợ hãi và hoài nghi nháy mắt bộc phát, cậu xốc chăn lao ra ngoài. Khoảnh mắt mở cửa lao ra ngoài như tù nhân thoát khỏi ngục giam, ánh đèn hành lang soi sáng, xua tan sợ hãi trong lòng cậu. Cậu ra khỏi cửa, còn tốt bụng đóng cửa lại. Lúc này, Đàm Trì vừa trải qua khủng hoảng, không dám ở một mình, nhìn nhìn mấy căn phòng đóng cửa, không do dự gõ cửa phòng Ngụy Yến. Trở về là chuyện không thể! Ai biết Trình Hoài muốn xem phim kinh dị bao lâu nữa? Hơn nữa hiện giờ cậu cực kỳ hoài nghi Alpha nhà cậu không yêu cậu, cậu đã "cầu xin" đến thế mà Trình Hoài vẫn không thỏa hiệp! Ngụy Yến bất ngờ mở cửa, quan sát Đàm Trì từ trên xuống dưới, áo khoác tắm lỏng lẻo, tóc tai lộn xộn. Hắn nhanh chóng hiểu rõ, cong môi cười: "Đánh nhau?" Đánh nhau? Sao có thể đánh nhau? Omega bị Alpha đánh sẽ bị xếp vào bạo lực gia đình, loạng quạng bị kiện ra tòa như chơi. Đàm Trì nhíu mày, diễn giải từ "Đánh nhau" đến "Bạo bực gia đình", kết luận: Trình Hoài không bạo lực gia đình, nhưng ngầm bạo lực cậu! "Là anh em thì tối nay hãy chứa chấp tôi!" Cậu dùng vẻ mặt thành khẩn, đẩy cửa muốn vào. Nói gì đi nữa thì cậu không ngủ trong căn phòng đã từng tồn tại phim kinh dị đâu! Ngụy Yến chắn cửa ngăn cậu tiến vào, trầm tư nhìn cậu. Trình Hoài và Đàm Trì là đối thủ một mất một còn có tiếng, thân là phó giám đốc, hắn có nghe nói, quả là danh bất hư truyền, đối thủ một mất một còn ở cùng phòng không tới một ngày đã đánh nhau rồi. Đàm Trì còn là kẻ thua cuộc. Nghĩ vậy, hắn lộ ra vài phần thương hại. "Muốn vào phòng tôi cũng được." "?"Đàm Trì hoài nghi nhìn hắn. "Cậu đáp ứng một điều kiện của tôi là được." Ngụy Yến cười như anh hàng xóm. Bình thường, khi hắn cười như vậy tức là sắp có người bị tính kế. "Thứ nhất tôi đã có người mình thích, thứ hai, tôi bán nghệ không bán thân, thứ ba, tôi sẽ không ủng hộ hành vi sai trái." Đàm Trì không còn dáng vẻ chật vật như ở trước mặt Trình Hoài ban nãy mà trở nên khôn lanh, cậu lạnh lùng bổ sung: "Thứ tư, tôi nghèo, không có tiền cho mượn." "Không có gì, chỉ là lần sau hẹn hò, nếu tôi cảm thấy không ổn thì cậu tới đoạt tôi là được." Ngụy Yến cười như không cười nói. Đàm Trì: "..." Đàm Trì tưởng chuyện gì, hào phóng đồng ý: "Được!" Thật ra khi đến công viên cậu mới thấy tin nhắn của Ngụy Yến. Tuy hai bên đã đạt thành giao kèo, nhưng để vào phòng Ngụy Yến, Đàm Trì vẫn được hầu hạ khử trùng từ đầu đến chân, cả người toàn mùi nước sát trùng. 【Ơ? Tiểu Thảm Tử? Sao lại thế này!】 【Chắc là Hoài thiếu tắt camera đánh nhau với Đàm Trì, Đàm Trì thua trận bị đuổi ra!】 【Tiểu Thảm Tử đừng sợ, cố lên! Bạn cùng phòng không tốt thì đổi cái khác!】 【Tiếc thật, nếu Đàm Trì không quá chấp nhất với Văn Yến Bác, có thể thử thích Ngụy Yến! Quá đẹp trai!】 Không đợi Đàm Trì xốc chăn lên nằm, cửa đã bị gõ, thong thả lại có quy luật. Đàm Trì cuống quít chui vào chăn, quay lưng về phía cửa. Ngụy Yến mở cửa, bắt gặp Trình Hoài sầm mặt ôm ngực nhìn lướt qua bả vai hắn, hai người trò chuyện một hồi, Trình Hoài mới nói: "Tôi tới gọi Đàm Trì về ngủ." Ngụy Yến nhếch môi, chắn trước cửa: "Cậu ấy ngủ rồi." Hai người này thú vị thật, một người thua bị đuổi ra ngoài, một người khác tới tận cửa tìm. Trình Hoài gạt tay chắn trước cửa của hắn, bước vào trong, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy không ngủ ở đây." Quả nhiên không thể chiều, mới một buổi chiều đã lớn gan! Đàm Trì uể oải bò dậy, đột nhiên chợt nghĩ ra phương pháp giải quyết nan đề, cười nói: "Đúng là tôi không ngủ ở đây." Trình Hoài hơi nguôi giận. "Đêm nay, tôi định không ngủ." Hai mắt Đàm Trì trong veo. Buổi chiều ngủ no rồi, bây giờ ngủ không được nữa. Mười phút sau, tất cả MC được mời đến phòng ngủ Đàm Trì, hai chiếc giường gộp thành một, ngồi tụm năm tụm ba, hạt dưa coca đầy đủ, ánh đèn tối tăm. Vẫn là bộ——《 Oán linh》. Khác với hai người xem, thú vui khi mọi người cùng xem là có thể thảo luận, có người vạch trần mánh khóe trong phim, có người bảo đạo diễn Mặc Tô Tô phân tích... Xung quanh đen thùi lùi, song cảm giác khủng bố đã bị không khí náo nhiệt xua tan. 【《 Oán linh 》thật sự rất kinh khủng, nhìn đáng sợ lắm.】 【Tỉnh tỉnh! Các người đang tham gia chương trình yêu đương!】 【Mặc Tô Tô lợi hại ghê, xem kinh dị mà còn có thể phân tích!!! Chị Tô Tô đỉnh!】 【Thiệt là, nhìn khoảng cách giữa Đàm Trì và Trình Hoài kia! Là khoảng cách xa nhất đó! Mọi người nhìn đi, nhìn đi! Quả là đối thủ một mất một còn!】 【Vẫn tốt, hôm nay hai người không đánh nhau vì Văn Yến Bác.】 Văn Yến Bác và Trình Chanh Chanh ngồi cuối giường, gần TV nhất, vô cảm xem phim. Khi Ngụy Yến gõ cửa phòng miêu tả tình huống, y đã hiểu hai người này lại cãi nhau vì mình, Đàm Trì không đấu lại Trình Hoài, e rằng Đàm Trì không cam lòng, muốn thấy Trình Hoài mất mặt nên mới tổ chức xem phim kinh dị. Y là trung tâm lốc xoáy, không có lý do vắng mặt. Trình Hoài liếc nhìn Đàm Trì cách mình rất xa, thấy cậu cắn hạt dưa châu đầu ghé tai với Tạ Ly, lúc bị dọa thì trốn sau lưng cô, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu gương mặt u ám không rõ. Rốt cuộc Đàm Trì đang làm gì? Không phải muốn hoàn thành lời hứa trở thành tình nhân của anh sao? Xem một nửa, Đàm Trì uống nhiều quá không thể không đi WC. Người trong phòng say sưa thảo luận cốt truyện, không ai phát hiện thanh niên ngồi trên sofa biến mất. Trong WC không có camera, Đàm Trì đi vệ sinh xong, vừa mở cửa ra ngoài, liền thấy một cái bóng xuất hiện. Ngay sau đó, cậu bị đẩy vào buồng vệ sinh, cửa bị đóng lại. "Ai..." Cảm giác áp bức thình lình, lại bị nhìn từ trên cao xuống làm Đàm Trì hơi căng thẳng. Vẻ mặt của đối phương như khởi binh vấn tội, không có ý tốt. Trình Hoài dùng tư thế kabedon, lạnh lùng hỏi: "Vui không?" "Không." Đàm Trì thoáng ngạc nhiên sau đó khôi phục bình tĩnh. Bất kì ai tự dưng bị ép vào WC cũng không vui nổi. Hành vi này có khác gì bị chặn ở rừng cây nhỏ sau tan học chứ? "Tôi cũng không vui, lấy thân phận tình nhân, tôi yêu cầu cậu dỗ tôi." Giọng Trình Hoài không nhanh không chậm, lại mang theo cường thế và uy nghiêm. Đàm Trì cười nói: "Trình tiên sinh, mong ngài chú ý thái độ của mình, hiện tại em cũng không vui, tạm thời không cung cấp dịch vụ tình nhân, em từ chối dỗ anh!" Dỗ? Anh cũng xứng sao! Không phải anh mới là người nên vỗ về tinh thần đang hoảng loạn vì phim kinh dị của em sao? Bảo bảo ủy khuất, bảo bảo còn chưa nói! Trình Hoài nheo mắt, đáy mắt hiện vài phần phẫn nộ, cười lạnh: "Đàm Trì, cậu hối hận làm tình nhân của tôi rồi." Hiện tại mới là thái độ thật sự của Đàm Trì với anh. Lãnh đạm, xa cách, hận không thể ném phăng đi! Đuôi mắt Đàm Trì phiếm hồng, thời điểm này còn tình nhân gì nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Hoài khốn nạn!" Nhân lúc này bắt nạt cậu! "Tôi khốn nạn," Trình Hoài nghe thấy thế, tất cả tâm tư kiều diễm như mộng hoàn toàn vỡ vụn, tỉnh khỏi mộng đẹp dễ khiến anh nóng nảy hơn ngày thường, trào phúng: "Không phải cậu đã biết từ lâu rồi sao! Hiện giờ tôi sẽ khốn nạn cho cậu xem!" Anh tiến lên, tàn nhẫn và gấp gáp hôn Đàm Trì, bức Đàm Trì liên tục lui về sau. Đàm Trì giãy giụa trong lòng anh, bị hai tay anh ghìm càng lúc càng chặt. Cơn nóng giận đột ngột bùng phát bị kiềm hãm, Trình Hoài dần dần ôn nhu, người trong lòng được trấn an bắt đầu dịu ngoan, níu lấy áo anh. Sau khi hai bên buông ra, Đàm Trì cắn môi, hai mắt ướt át, lông mi vươn hơi nước, như nai con bị bắt nạt, ai oán nhìn anh. Trái tim Trình Hoài lạnh lẽo, anh có thể đoán được rằng đoạn quan hệ vừa hé mở này sắp lâm vào bế tắc, hai tay giữ chặt bả vai Đàm Trì buông xuống, rũ mắt nhìn cậu: "Xin lỗi." Gặp Đàm Trì, anh không thể khống chế được hành vi của mình. Luôn không nhìn được hi vọng và ngóng trông. Dường như âm thanh kia có sức mạnh trấn an, nó xoa dịu bực bội và lo lắng cả đêm của Đàm Trì, cậu quay đầu, mất tự nhiên nói: "Vậy sau này anh không được bật phim kinh dị cho em xem." Trình Hoài ngẩn ra, tay áo bị nhẹ nhàng nắm lấy, vành tai đo đỏ hiện ra trong tầm mắt, thanh niên nói: "Không được nổi nóng với em." "Ừm." Trái tim lạnh lẽo dần ấm lại, lần nữa ôm lấy thanh niên mảnh mai kia, gác cằm lên đỉnh đầu cậu. Không thể phủ nhận, anh trầm mê trong giấc mộng "tình nhân" mà Đàm Trì dệt ra, không muốn tỉnh lại. Nếu Đàm Trì tiêu sái rời đi, hi vọng của anh sẽ hoàn toàn vỡ nát. Cứ như thế hèn mọn hy vọng cậu có thể quay đầu nhìn anh. "Không được cãi nhau với em." Đàm Trì cắn môi, do dự một hồi, giơ tay ôm eo anh, nói: "Không được bắt nạt em, bằng không..." Bằng không, em không cần anh nữa. "Không cãi nhau." Trình Hoài nhắm mắt, cọ cọ tóc Đàm Trì, như mất rồi tìm lại được. May mà Đàm Trì không bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]