Edit: Phong Nguyệt
Đầu Đàm Trì đau như kim châm, gấp gáp muốn lấp đầy lỗ hổng ký ức.
Ký ức thiếu hụt làm cậu hoảng loạn, nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của cậu, cậu nhìn Trình Hoài, chắc nịch nói: "Tôi biết không phải cậu."
Mặc kệ mọi chuyện thế nào, cậu đều vững tin vào Alpha của mình.
Băng cứng bị ánh mặt trời hòa tan, Trình Hoài không khỏi thầm cười nhạo lo lắng vớ vẩn của mình, trào phúng: "Nếu là tôi, chỉ sợ hôm nay cậu không phải nằm ở bệnh viện mà là ở ngục giam."
Tin tưởng? Anh không cần Đàm Trì tin tưởng, Đàm Trì càng hận anh, càng chán ghét anh mới làm anh thấy hả hê.
Hà tất phải để ý cái nhìn của Đàm Trì với mình.
"Hôm qua cậu ta mới cùng ông chủ Tà Dương ăn cơm, giải thích thế nào đây?" Cố Kiều bật chế độ diều hâu bảo vệ gà con, không hề thả lỏng cảnh giác.
"Bàn hợp đồng." Trình Hoài nhàn nhạt nói.
Cố Kiều: "..."
Nghe có vẻ hợp lý.
"Cố Kiều tin tôi, không phải cậu ta, tôi tin cậu ta sẽ không hãm hại tôi." Đàm Trì xoa xoa thái dương, thoáng sửa sang tình huống hiện tại.
Dựa vào vài câu trò chuyện ít ỏi của Cố Kiều và Trình Hoài, e rằng scandal "ngủ với fan" nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều, thiếu hụt ký ức làm cậu bực bội, khuôn mặt sinh ra vài phần nôn nóng và mệt mỏi. Hiện tại đã đủ sứt đầu mẻ trán, cậu không muốn tăng thêm chuyện mất trí nhớ cho mọi người.
"Nhưng..." Cố Kiều nhăn mày, thay đổi nét mặt nhìn Trình Hoài: "Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-toi-va-tinh-dich-he/1323420/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.