Thực ra tôi không biết nên liên lạc với ai.
Tôi không hiểu rõ gia đình của Lý Văn Kinh.
Cũng không biết anh ta có những người thân nào.
Vụ tai nạn đó giống như một sợi dây, trói chặt tôi và anh ta lại với nhau.
Mấy ngày sau, Lý Văn Kinh được chuyển sang phòng bệnh thường.
Ngô Hội gọi điện cho tôi: "La tổng, tin tức của Giang Mộc tuyệt đối đáng tin cậy, cô cứ tin tôi một lần đi."
Tôi nhìn Lý Văn Kinh đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nói: "Đợi tôi về rồi nói, không có sự cho phép của tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Ngô Hội có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chiều hôm đó, Lý Văn Kinh tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên chậu cây treo bên giường.
Vì mệt mỏi, tôi đang gục đầu ngủ trên giường anh.
Lý Văn Kinh khẽ cử động cánh tay, vô tình đánh thức tôi khỏi giấc mơ.
Anh nhìn chiếc điện thoại công việc tôi vứt sang một bên, cau mày, không nói gì.
Anh biết tôi đã nhớ lại mọi chuyện.
Giây tiếp theo, tôi đột nhiên lao tới ôm lấy cổ anh, bĩu môi, một giọt nước mắt lăn xuống.
Lý Văn Kinh lúc này mới giãn lông mày, đỡ lấy eo tôi: "Không bị người khác đè chết, thì cũng suýt bị em đè chết."
Tôi chỉ biết khóc nức nở, không nói gì.
Cuối cùng, Lý Văn Kinh nhẹ nhàng vỗ về tôi: "Giúp anh gọi bác sĩ, anh cần phải hiểu rõ tình trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-toi-nhan-nham-ke-thu-khong-doi-troi-chung-thanh-chong/3747797/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.