Editor: Browniie
Hoắc Thành cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn, thầm nghĩ chẳng lẽ Tạ Hoài Thanh ngoan ngoãn như vậy là vì lo lắng hắn tức giận ư, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.
"Tớ không giận." Hoắc Thành cảm động nói, "Bé có làm gì đi nữa tớ cũng sẽ không giận đâu, tớ chỉ lo bé không để ý tới tớ thôi."
Tạ Hoài Thanh tin lời giải thích của hắn, thẹn thùng dâng lên, ra vẻ bình tĩnh xoay người lấy cặp sách: "Muộn rồi, về thôi."
Hoắc Thành đáp được.
Mặt trời sắp sửa lặn xuống đường chân trời, nắng chiều sắp tắt, sắc trời trở nên âm trầm. Hai người cùng nhau đạp xe về nhà Tạ Hoài Thanh, trong nháy mắt bầu trời hoàn toàn chuyển tối thì đèn đường đồng thời bật sáng.
Tựa như tâm tình giờ phút này của Hoắc Thành, sáng tưng bừng.
Con đường này bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều lần, hôm nay lại thoạt nhìn phá lệ thuận mắt.
Dù sao thì hôm nay chính là một ngày vô cùng tốt đẹp, Hoắc Thành tính đánh dấu lại ngày kỷ niệm đáng giá này.
Lúc trước hắn cứ rón rén cẩn thận, sợ Tạ Hoài Thanh sẽ bài xích, nghĩ sẽ mưu tính từ từ, trong lòng có nhiều ý tưởng không dám cho ra ánh sáng. Ban nãy lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra tiến thêm một bước, chắc đại khái là do sắc đẹp dụ hoặc ấy.
Quan trọng là Tạ Hoài Thanh đứng im ở đó, không trốn tránh.
Hoắc Thành nghĩ, việc đó thể hiện cho Tạ Hoài Thanh cũng thích mình rồi.
Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-tinh-yeu-cua-toi-muon-lat-xe/936624/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.