Editor: Browniie
Hoắc Thành miệt mài viết xong văn, Tạ Hoài Thanh cầm lấy nhìn vài lần, lãnh khốc nói: "Lạc đề, viết lại."
"Á?" Hoắc Thành khóc không ra nước mắt, "Lạc đề chỗ nào hả bé cưng?"
Tạ Hoài Thanh đang muốn mở miệng, lại bị hai chữ không biết xấu hổ kia làm cho kinh ngạc đến ngây cả người, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, hiếm thấy lộ ra dáng vẻ ánh mắt ngơ ngẩn môi khẽ nhếch, tục xưng ngốc nghếch đáng yêu.
Hoắc Thành nhìn mà ngứa hết lòng mề, hận không thể mở điện thoại ra chụp lại.
Nhưng Tạ Hoài Thanh chỉ sửng sốt mất hai giây đã hồi thần, xụ mặt: "Cậu nói linh tinh cái gì đấy?"
Hoắc Thành nghe lời lặp lại một lần nữa: "Bé cưng."
"Không cho gọi." Tạ Hoài Thanh không so được da mặt, đành phải cau mày chuyển chủ đề, giải thích cho hắn lạc đề chỗ nào. Hoắc Thành liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi, lại xin tha có thể cho hắn đến tối viết lại được không.
"Được." Tạ Hoài Thanh bắt đầu đuổi người, "Thế cậu về nhà đi."
Đương nhiên là Hoắc Thành không muốn đi rồi, chưa đợi hắn mở miệng chơi xấu, bụng đã phối hợp kêu lên một tiếng.
"Tớ đói quá đi." Hoắc Thành tủi thân khóc lóc làm nũng.
Tạ Hoài Thanh: "... Tôi không muốn ăn cơm hộp."
"Vậy bé ăn cái gì?" Mắt Hoắc Thành sáng rực lên.
"Đồ tự làm."
Hoắc Thành trưng cặp mắt trông mong nhìn Tạ Hoài Thanh: "Có thể thuận tiện cho tớ mấy miếng không? Tớ ăn không nhiều đâu, thật đó."
Tạ Hoài Thanh phát hiện mình không thể chịu được Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-tinh-yeu-cua-toi-muon-lat-xe/936619/chuong-20.html