Nàng là quý nữ thế gia vọng tộc được mọi người chú ý nhất, mỗi lời nói hành động đều lễ nghĩa thấm nhuần, ưu nhã từ tốn. Nhưng đồng thời, nàng cũng mang trong mình một chút phản nghịch, một chút mê đắm nhan sắc, một chút tính khí nhỏ.
Hắn và Dung Ngọc, đều rất hiểu nàng. Nhưng Dung Ngọc rất thích nàng. Hắn không thích. Hắn không thích bất kỳ ai... Thật vậy sao? Không thích tại sao lại hiểu rõ đến thế?
Trong một thời gian dài, hắn không dám tiếp xúc với nàng, cho đến buổi thưởng mai, nàng đàn một khúc không hầu, bàn tay ngọc thon thon cài một cành mai đỏ vào mái tóc.
Hoa mai rực rỡ, mỹ nhân như thế. Hắn chợt nhớ đến dáng vẻ nàng học nhạc cụ mới vì cây không hầu đẹp đẽ, dáng vẻ nàng nũng nịu tranh cãi với ma ma, đủ mọi dáng vẻ của nàng... Từ khi hắn mười mấy tuổi đến tuổi trưởng thành, trong tầm mắt là những cô nương cùng tuổi, sao lại chỉ có mình nàng. Làm sao hắn có thể không thích nàng?
Dung Vọng, làm sao có thể không thích Khương Hoài Nguyệt?
Rõ ràng rất thích, tại sao không dám thừa nhận?
Cuối cùng, hắn vẫn ngoái đầu lại.
Đầu bỗng nhiên đa-u nhói, tim cũng đa-u thắt, những vết thương cũ trên người đều đa-u lên, đa-u đến mức tầm nhìn có chút mờ đi, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của nàng, hắn chợt nghĩ...
Hắn hối hận rồi. Lúc kẻ âm mưu nhận ra tình yêu đã quá muộn.
Hắn cảm thấy những theo đuổi trong quá khứ thật vô vị, bây giờ, nàng ta là âm mưu duy nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799527/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.