Lại một mùa đông nữa, rừng mai mười dặm nở rộ. Năm nay yến tiệc thưởng mai đến lượt Hoàng hậu tổ chức, bà ta quy củ mời người các nhà đến, ta khoác áo choàng dày, giẫm trên tuyết mới, đi về phía yến tiệc.
Khi đi qua một con đường vắng người, bị chặn lại. Ngẩng đầu lên, là Thịnh Vương lâu rồi không gặp, hắn ta phát tướng, béo lên không ít.
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào eo ta, "Khương cô nương quả là mỹ nhân hiếm có trên đời, giờ càng lớn càng xinh đẹp."
Phía sau truyền đến tiếng "ư ư ư" nghẹn ngào. Ta quay đầu lại, mới phát hiện Bảo Châu đã bị một thị vệ khống chế.
55
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta, càng thấy Thịnh Vương béo như một con lợn.
Thịnh Vương nói: "Khương cô nương, trời lạnh giá rét, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp."
Hắn ta vươn tay, muốn chạm vào ta. Một cành mai bay đến như lưỡi da-o, lập tức cắt đứt cổ tay hắn ta. Thịnh Vương thấy bàn tay đứt lìa rơi xuống đất mới cảm thấy đa-u, hét lên như lợn bị chọc tiết.
Dung Vọng chậm rãi bước ra từ giữa những cành mai, khuôn mặt tinh xảo được áo choàng lông cáo tôn lên như tiên giáng trần, chỉ có đuôi mày khóe mắt phủ đầy sương tuyết, lạnh lẽo.
Thịnh Vương không dám tin vào mắt mình, rồi căm hận nói: "Tam đệ, ngươi thật độc ác."
Dung Vọng khinh miệt cười: "Phải đấy. Ngươi làm được gì ta?"
Thịnh Vương gào lên đòi báo với phụ hoàng, nhưng đa-u đến lăn lộn dưới đất không đi nổi, bảo thị vệ đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799521/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.