Dáng vẻ thong dong bước đi của hắn phản chiếu bóng người cao gầy trên bình phong. Hắn vòng qua bình phong, ánh mắt chạm thẳng vào ta, đột nhiên dừng bước. Đôi mắt đen thẫm, môi mỏng khẽ cong, toát lên vẻ tà mị ngang ngược. Hắn dùng kiếm nâng cằm ta lên, lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh hàn quang.
"Thì ra là Khương Hoài Nguyệt..."
36
Ta nhìn hắn, đường nét gương mặt vẫn như xưa, nhưng ta lại cảm thấy xa lạ. Khiến ta nhớ về ngày đó mây đen che phủ, trời đổ mưa, hắn quỳ thẳng ngoài điện Kim Loan, ta che ô cho hắn, nam nhân bên cạnh không ngẩng đầu lên, lông mày sao mắt vẫn như cũ, nhưng có cảm giác xa lạ mơ hồ vương vấn trong lòng ta. Bỗng một phỏng đoán táo bạo lướt qua trong đầu.
"Ngươi không phải là Dung Ngọc."
Ta khẳng định.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không bỏ qua một chút da-o động nào trong đó.
Gương mặt hắn tái nhợt, tóc đen rủ xuống trán, đôi mắt hoa đào như vực sâu, không thấy đáy, toàn thân tan nát, yếu ớt, khí chất vô hại tột cùng. Một câu nhẹ nhàng thốt ra, nghe trong tai ta như sấm sét.
"Ta quả thực không phải Dung Ngọc. Dung Ngọc đã chế-t từ lâu rồi."
Ta quên cả thanh kiếm bên má, vô thức tiến lên một bước: "Ngươi nói gì?"
Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua mặt ta, hắn vội vàng thu lại, trong mắt lóe lên vài phần tức giận. Trong lúc hoảng loạn, hắn dứt khoát để thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng keng giòn tan, khiến ta giật mình tỉnh lại.
Ta chậm bước, nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-thai-tu-khong-can-ta-nua/4799514/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.