Chương trước
Chương sau
---Nếu quá trình tự chữa lành của nơi khởi nguyên không bị gián đoạn---

Như tiến sĩ Tần đã nói. Năm thứ năm, thảm họa chấm dứt.

Ninh Vi Trần lại quay trở lại 【Vịnh Nhân Ngư】, có lẽ vì bị tước đoạt sức mạnh và cảm thấy không vui nên đã mang theo Diệp Sanh cùng về.

Diệp Sanh: "Cậu về nhà còn mang theo tôi làm gì?"

Ninh Vi Trần: "Anh cho rằng 【Nơi Khởi Nguyên】 không phải là nhà của anh sao?"

Diệp Sanh: "...Ha ha."

Trước khi【Khởi Nguyên】đi ngủ, nó lo lắng hai "đứa con nổi loạn" của nó sẽ gây rắc rối.

Vì vậy, một thông điệp đã được gửi tới Đảo Bướm và các nhà lãnh đạo cao nhất của nhiều quốc gia khác nhau.

Nếu muốn thế giới hòa bình vĩnh viễn, bọn họ phải để Diệp Sanh và Ninh Vi Trần kiềm chế và giám sát lẫn nhau mãi mãi.

"?" Tiến sĩ Tần, Ninh Tri Nhất và Burris nhìn nhau khó hiểu.

Diệp Vẫn "Ồ" một tiếng: "Cái này là định để anh trai và anh Vi Trần kết hôn à?"

Tiến sĩ Tần đỡ trán: "Tiểu Vẫn, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng không thể tùy tiện nói bậy."

Diệp Vẫn: "Con nghĩ ý của khởi nguyên chính là như vậy!"

【Nơi Khởi Nguyên】 chỉ muốn thời gian và vận mệnh kiểm tra và cân bằng lẫn nhau.

Nhưng chuyện này bị truyền đến truyền đi, đến cuối cùng thật sự biến thành hóa ra Diệp Sanh và Ninh Vi Trần được trời chọn để kết hôn. Dần dần, mọi người trên Đảo Bướm đều bị thuyết phục, ngay cả tiến sĩ Tần và Ninh Tri Nhất cũng đồng ý.

Đại khái Ninh Vi Trần cảm thấy việc này quá mức hoang đường, cũng lười nổi giận, thế là cười mấy tiếng. Xoay người đi làm Diệp Sanh ghê tởm, trong mắt đào hoa tràn đầy dịu dàng: "Cục cưng đói bụng rồi à? Muốn ăn cái gì?"

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh ném cuốn sách thẳng vào mặt Ninh Vi Trần và bảo hắn hãy im lặng nếu không muốn bị bắn.

Cả hai đương sự đều không coi đám cưới được sắp xếp bởi "Khởi Nguyên" này là một vấn đề nặng nề.

Bọn họ học trung học ở Đảo Bướm.

Đảo Bướm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Ninh Tri Nhất đưa Ninh Vi Trần trở về thủ đô của Trung Quốc, trong khi Diệp Sanh tiếp tục theo học tại Học viện Quân sự số 1.

Sau đó tiến sĩ Tần đảm nhận một dự án tuyệt mật, phòng thí nghiệm đặt tại thủ đô, ông cũng muốn trở về Trung Quốc nên đã mang theo Diệp Vẫn và Diệp Sanh về.

Lúc đó bọn họ đang học năm lớp 12 trung học.

Diệp Vẫn ngồi ở ghế sau xe, chơi khối Rubik ở đó. Thực tế, với khả năng và chỉ số IQ của bọn họ, việc bọn họ có đi học hay không không quan trọng. Nhưng tiến sĩ Tần vẫn hy vọng bọn họ có thể lớn lên bình thường.

Diệp Vẫn nói: "Anh trai. Tiến sĩ yêu cầu anh liên lạc với anh Vi Trần mỗi tuần một lần. Anh đã làm được chưa?"

Diệp Sanh: "Đã xóa từ lâu rồi."

Diệp Vẫn: "Anh, anh lạnh lùng quá."

Diệp Sanh liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần chắc chắn sẽ xóa nhanh hơn anh."

Diệp Vẫn: "... Ặc."

Ninh Vi Trần đang trên đường trở lại trường bằng ô tô thì nhận được tin nhắn từ Ninh gia. Quản gia Lý nói với hắn rằng Diệp Sanh đã chuyển trường lại đây. Cả trong lẫn ngoài lời nói đều muốn hắn quan tâm đ ến "chồng chưa cưới" của mình nhiều hơn.

Ninh Vi Trần tức giận tới mức bật cười.

Càng tức giận, nụ cười càng dịu dàng, hắn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nói từng câu từng chữ: "Chồng, chưa, cưới?"

Không có thảm họa làm chất xúc tác.

Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để họ phát hiện ra cảm xúc của mình và thừa nhận rằng họ đang động lòng.



Sau đó, chờ khi Lục An chữa khỏi bệnh và đến Trung Quốc chơi đùa với Diệp Vẫn. Diệp Vẫn đã có thể viết những gì đã xảy ra giữa Diệp Sanh và Ninh Vi Trần ở trường trung học thành một cuốn sách.

Diệp Vẫn than thở: "CP mà mình đã đu từ khi còn nhỏ, thật sự là không giống ai cả."

Không có sự cạnh tranh về các lợi ích khác nhau, mọi người đều là những đứa trẻ lớn lên dưới sự chăm sóc của các gia đình khác nhau, mối quan hệ của họ được công nhận là tốt. Tiến sĩ Tần đang định tìm thứ gì đó trên núi sâu, tình cờ lại là kỳ nghỉ đông, mọi người đều ở đó nên ông dẫn họ cùng nhau lên đường.

Trên chuyến tàu này, các ghế ngồi quay mặt vào nhau và một bàn có thể ngồi được sáu người.

Năm người vừa vặn ngồi vào chơi bài với nhau, chơi giữa chừng đã chuyển sang trò chơi Truth or Dare, những người lớn lên trên Đảo Bướm thực ra không có hứng thú với tình yêu. Nhưng Lục Nguy và Diệp Vẫn là trường hợp đặc biệt.

Bởi vì Diệp Vẫn tò mò về CP của cô.

Ngược lại, Lục Nguy lại nghi ngờ đi bắt bọn yêu sớm.

Lục Nguy: "Nói thật cho anh nghe."

Lục An dở khóc dở cười: "Anh ơi, điều đó thực sự không phải sự thật. Hơn nữa, bệnh của em đã khỏi rồi, anh không cần lo lắng nhiều như vậy."

Lục Nguy cười lạnh.

Chiếc đ ĩa xoay chỉ vào Diệp Sanh.

"Anh, anh chọn nói sự thật phải không?" Diệp Vẫn rút ra một tờ giấy: "Lần trước anh hôn môi là khi nào?"

Diệp Sanh: "..."

Sự im lặng của Diệp Sanh khiến ba người còn lại kinh ngạc, tất cả đều nhìn sang.

"!!!" Có tình huống gì sao?!

Diệp Sanh mặt không biểu cảm nói: "Anh chọn thách."

Diệp Vẫn ngơ ngác hồi lâu mới gật đầu: "Ồ, được."

Thì ra nội dung của thách là "Chọn ngẫu nhiên một người ở đây... để tỏ tình?!"

Diệp Vẫn: "..." Diệp Vẫn sợ bị mắng, muốn bỏ qua, nhưng Lục Nguy lại không cho rằng có chuyện gì to tát liền ngăn cản cô: "Cái gì? Em muốn gian lận? Anh không cho phép!"

Diệp Vẫn sắp khóc không ra nước mắt.

Diệp Sanh nhận lấy tờ giấy và cụp mắt xuống với vẻ mặt u ám.

Lúc này, Ninh Vi Trần đột nhiên giật lấy tờ giấy, hắn đưa tay ôm lấy bả vai của cậu, cười lạnh, sợi tóc xẹt qua sườn mặt Diệp Sanh: "Thấy chưa, ông trời nhìn anh bạc tình bạc nghĩa không chịu nổi nữa. Diệp Sanh, anh nợ tôi một lời tỏ tình."

Khán giả: "..."

Lục Nguy: "......"

Tại sao tôi phải lên chiếc xe này.

Tuy rằng từ lâu hắn đã biết mối quan hệ giữa hai người này không rõ ràng, nhưng điều đó không có nghĩa là Lục Nguy bằng lòng nhìn đôi cẩu nam nam này thể hiện tình cảm trước mặt mình.

May mắn thay, lúc này tiến sĩ Tần đã đến và giải tỏa bầu không khí khó xử.

Lục Nguy trò chuyện với tiến sĩ Tần. Ninh Vi Trần và Diệp Sanh lần lượt đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Diệp Vẫn và Lục An ngồi đối diện nhau, đều ngồi bên cửa sổ.

Sau khi hưng phấn xong, Diệp Vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ, nói: "Thật là niềm vui bất ngờ. Nhưng tuyết rơi dày quá, chúng ta sắp đến đích rồi à?"

Lục An: "Chỉ còn lại ba điểm dừng."

Diệp Vẫn: "Nhanh quá!"

Cô quay đầu nhìn thế giới phủ đầy ánh bạc bên ngoài, đoàn tàu tiến về phía trước, gió tuyết bay qua ngàn ngọn núi.

Bầu trời xám xịt, lạnh lẽo và im lặng.



Diệp Vẫn nhìn thấy ánh mắt chính mình phản chiếu trong kính.

Màu sắc gần giống như tuyết bên ngoài.

Cô cảm thấy buồn cười, mỉm cười, đưa tay ra lau đi đám sương mù trên cửa sổ xe.

Sau khi lớn lên, Ninh Tri Nhất thậm chí còn rất nhàn nhã và tổ chức đám cưới cho Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Đám cưới của bọn họ đã gây chấn động cả thế giới và những người quen biết từ khi còn nhỏ đều tập trung ở Đảo Bướm. Thiên Dụ trở thành mục sư của họ, và ngay cả Natalia cũng quay lại.

Natalia tặng quà cho đôi trẻ một món quà.

"Trước khi Khởi Nguyên thu hồi toàn bộ năng lượng, tôi đã làm một lần xem bói cuối cùng, sau đó ghi chép nội dung bói toán vào hạt châu này."

Diệp Sanh: "Trong này là cái gì vậy?"

Natalia nở nụ cười thần bí, nháy mắt nói: "Là câu chuyện của hai người."

Diệp Sanh không phải là người thích lễ nghi, nhưng trước ngày cưới, cậu vẫn rất căng thẳng.

Ninh Vi Trần an ủi cậu: "Chúng ta luyện tập kịch bản ngày mai đi."

Diệp Sanh: "Luyện tập cái gì cơ?"

Ninh Vi Trần hôn cậu, đi tới cửa sổ, dùng hoa Violet trong chậu làm thành một chiếc nhẫn.

Hắn nắm lấy tay Diệp Sanh và mỉm cười nói: "Anh nguyện ý gả cho em chứ, anh yêu?"

Diệp Sanh cười nói: "Sao không phải là cưới?"

Ninh Vi Trần: "Đều như nhau, anh có bằng lòng không? Lựa chọn em làm bạn đời của anh. Từ nay về sau, bất kể lúc thuận lợi cũng như lúc khó khăn, khi giàu sang cũng như lúc khốn khó, khi ốm đau và cả lúc mạnh khỏe, chúng ta đều sẽ ở bên nhau."

"Em sẽ yêu anh vĩnh viễn, tôn trọng anh và bảo vệ anh cho đến cuối cuộc đời."

Trong mắt Diệp Sanh hiện lên ý cười: "Thật vinh dự."

Natalia ghi lại câu chuyện của bọn họ trong hạt châu. Trong đó tràn ngập trăm năm thảm họa, giống như một giấc mộng đẹp đẽ mà hoang đường. Tuy nhiên, Diệp Sanh không thể biết mình đang ở trong mơ hay ngoài giấc mơ.

Ngày hôm sau, dưới sự chứng kiến ​​của mọi người, đôi trẻ đã trao nhẫn cho nhau. Diệp Sanh quay lại và nhìn những người đứng ở dưới sân khấu.

Dưới sân khấu, Diệp Vẫn cầm bó hoa chặt trên tay, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe vì kích động. Dù Lục Nguy có không tình nguyện đến đâu thì vẫn vỗ tay tán thưởng vì thực sự cảm thấy hai người này rất giỏi hãm hại nhau nhưng lại rất hợp nhau, trời sinh một đôi.

Trên mặt Lục An lộ ra sự chúc phúc chân thành nhất.

Tiến sĩ Tần và Ninh Tri Nhất cũng đều mỉm cười.

"Anh ơi! Đám cưới vui vẻ!"

Diệp Vẫn giơ cao bó hoa, mỉm cười hét về phía cậu.

Trong bó hoa hồng champagne, một con bướm đang ngủ.

Đôi cánh của bướm mở ra, tạo ra những hạt bụi sao màu đỏ rực rỡ, nhẹ nhàng rơi lên đầu mỗi người.

Bùm —— Pháo hoa nổ ở phía trên đầu. Giữa tiếng hò reo của đám đông, Ninh Vi Trần nâng mặt Diệp Sanh và hôn cậu thật sâu.

Ngay cả con sứa nhỏ chuyên đi dạo bờ biển để hóng hớt cũng đang hạnh phúc đu đưa đầu, vui mừng và lắc lư theo nhịp.

Lần này, không có gió tuyết, không có thảm họa.

Không có hoa bách hợp trắng của người đưa tang.

Không có thanh kiếm phán quyết nào có thể cắt đứt đường ray.

Không có thời gian đối đầu với vận mệnh, và không có 【Hồ Điệp】 thiêu đốt đến chết.

Chỉ có một sự kiện duy nhất, đó là một đám cưới hoành tráng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.