Hy vọng đúng như lời hắn nói, Thiên Xu có thể chỉ dẫn tôi tìm ra câu trả lời này." Bàn tay Natalia nhẹ nhàng chạm vào trái tim bà. Bàn tay của bà già đến mức chỉ còn da bọc xương, những chiếc nhẫn vàng trên đó cũng đã bạc màu theo thời gian.
Đôi mắt xanh lục lam của 【Nhà Tiên Tri】 hỗn loạn và bình tĩnh, giọng nói mờ mịt.
"Để tôi dùng mạng sống của mình để hoàn thành lời tiên tri cuối cùng này."
Turing nhìn vẻ mặt của bà, im lặng một lúc. Quan chấp hành cấp S trẻ tuổi về cơ bản đều có tình cảm sâu sắc với Hiệu trưởng 【Thiên Dụ】 và 【Nhà Tiên Tri】, có lẽ vì hai người thầy già này luôn là người hướng dẫn bọn họ. Tay anh đặt trên bàn phím, cánh tay robot gần như hòa vào bàn phím. Turing không tiếp tục nói chủ đề này, anh thấp giọng nói: "Cô, gần như em đã khóa được lối vào Đế Quốc."
Natalia nhìn qua. "Ừm?"
Turing nói: "Fensalir sụp đổ, Thành phố Giải trí Thế giới biến thành đống đổ nát. ENIAC đã chuyển Đế Quốc Dị Giáo từ phía trên tòa nhà trung tâm trở về vị trí cũ. Chuyển về phòng máy ban đầu——" Turing khóa lại một chỗ. "Khu vực thí nghiệm Aberdeen, Maryland."
Đồng bằng rộng lớn ở Maryland, miền đông Hoa Kỳ này luôn là trung tâm thử nghiệm vũ khí lịch sử của Quân đội Hoa Kỳ.
Giờ đây, thế giới đang phải đối mặt với thời khắc đen tối nhất, dị giáo thông tin tràn lan, ẩn nấp trong bóng tối và rình rập nhân loại.
Nhu cầu cấp thiết hiện nay là giải quyết ENIAC.
Trong nhịp sống hối hả của xã hội hiện đại, mỗi phút giây đen tối có thể gi ết chết hoặc làm bị thương vô số người.
Turing đã bồn chồn trong nhiều ngày.
Sau khi khóa vị trí, anh lập tức đóng máy tính lại và đứng dậy, định đi Maryland.
Natalia thở dài ngăn anh lại: "Em chỉ đi một mình thôi à?"
Turing gật đầu.
Anh ta không chú ý đến diễn biến của Thành phố Giải trí Thế giới, nhưng mọi người liên quan đều được huy động, điều này cho thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Turing nói: "Trò chơi Khải Minh đã kết thúc, người điều hành thứ hai 【Hồ Điệp】 xuất hiện, các dị năng giả nổi dậy và bây giờ thế giới đang hỗn loạn. 【Đầu Bếp】 và những người khác phải ở lại, và việc duy trì trật tự trên Đảo Bướm cần rất nhiều nhân lực, một mình em đi trước thử xem, nếu không giải quyết được em sẽ liên hệ với Tổng cục."
Anh luôn là một sự hiện diện như một người anh trai trong số các quan chấp hành cấp S trẻ tuổi.
Natalia nhìn anh với ánh mắt buồn bã như thể bà đang nhìn đứa con của chính mình.
"Làm thế nào để em liên lạc với Tổng cục, Turing. Em đã quên rồi à? Những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ tư giỏi nhất trong việc phong tỏa thông tin. Cố Ngộ đã dùng cả mạng sống của mình để gửi tin nhắn duy nhất từ trong 【Nhạc Viên】. Lần này em sẽ đến Phòng máy ENIAC. Ở trước mặt ENIAC, em còn có thể liên lạc với chúng tôi sao?"
Turing không nói nên lời.
Natalia: "Turing, để tôi giúp em liên lạc với nhà họ Ninh, xem Andrew có thể cùng em đến đó hay không. Ninh Trí Viễn là người tốt hiếm có trong nhà họ Ninh, ít nhất hắn sẽ không nhìn nhiều người chết như vậy."
Lần này Turing không từ chối.
Anh mím môi, đằng sau cặp kính mỏng, đôi mắt màu hổ phách của anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Natalia: "Em đi đi."
"Được."
Natalia nhìn bóng dáng anh rời đi, thở dài một hơi rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bà nắm lấy chiếc xe lăn và đẩy bánh xe về phía trước.
Natalia tạm biệt Đảo Bướm, quay trở lại Tổng cục và quay trở lại phòng điều khiển quen thuộc của mình.
Trong ánh sáng xanh lạnh lẽo, ba bức tường được dùng để đặt cơ thể to lớn của 【Thiên Xu】. Trí nhớ của Natalia ngày càng tệ hơn. Đôi khi bà thậm chí còn không thể nhớ được giấc mơ đêm qua. Đi đến màn hình chính của 【Thiên Xu】, Natalia đưa tay ra và dùng lòng bàn tay chạm vào màn hình LCD.
"Tôi đã già, và bạn cũng vậy."
"Dường như tôi nhớ chính xác những lời của hắn."
"Hắn nói rằng bạn được sinh ra trong phòng máy ENIAC. Mặc dù bạn là một sản phẩm cũ và khiếm khuyết, nhưng các ống thông tin của các bạn được kết nối. Với sức mạnh của người điều hành thứ tư ENIAC, cộng với số phận của bạn và tôi, có lẽ tôi thực sự có thể làm được lời tiên tri kia."
"Lời dự đoán cách kết thúc mọi thứ."
*
Thủ đô của Trung Quốc luôn là một vị trí đặc biệt trong thế giới dị năng giả. Bởi vì nơi này không chỉ có Ninh gia, còn có Tổng cục Cục Phi tự nhiên. Đồng thời, Trung Quốc vẫn là quốc gia gần nơi Thảm Họa ngủ yên nhất.
Khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu đã ở trong nhà chính của nhà họ Ninh. Cậu ngủ một ngày một đêm, khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ban ngày. Diệp Sanh đứng dậy, cổ họng khô khốc, cầm chiếc cốc trên bàn lên uống một ngụm nước. Khi cậu tỉnh táo được một chút, cậu ra khỏi giường với đôi chân trần trên thảm và bước vài bước đến cửa sổ.
Diệp Sanh mở rèm ra, trong chốc lát, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cậu.
Nhìn ra từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn khổng lồ của phòng ngủ là một rừng thông xanh, tiếng gió rung chuyển rừng thông như tiếng sóng biển.
Sau khi tỉnh lại, trên vai cậu không có gì kỳ lạ nữa, Diệp Sanh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể mình. Cậu giơ tay lên, xòe các ngón tay ra và nhìn những vết chai mỏng trên khớp do cầm súng gây ra. Trở về thủ đô khiến cậu có cảm giác như trở lại thế giới loài người. Ở đây không có kẻ dị giáo và không có tranh chấp giữa Đảo Bướm và Đế Quốc. Hết thảy đều bình tĩnh, giống như trước khi cậu rời đi khỏi Hoài Thành.
Nhà chính của Ninh gia bao phủ cả ngàn mẫu rừng, biệt thự tọa lạc bên bờ hồ.
Phóng tầm mắt ra xa là núi rừng tươi tốt và hồ nước trong xanh. Bao quanh là núi non trùng điệp, đảm bảo sự riêng tư và yên tĩnh tuyệt đối.
Diệp Sanh đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn này và nghĩ về ngôi nhà ban đầu của mình trên Đảo Bướm cũ.
Khí hậu của Đảo Bướm rất xấu, mùa hè ẩm ướt, mưa nhiều và mùa đông dài và nhiều tuyết.
Khi còn nhỏ, cậu sống cùng tiến sĩ Tần và Diệp Vẫn trong một ngôi nhà gỗ hơi cũ. Sau đó, cậu dây dưa với Ninh Vi Trần và chuyển đến căn nhà trắng.
Đôi khi cậu cảm thấy số phận của mình thật kỳ diệu.
Nếu bọn họ không quen nhau khi còn nhỏ, nếu tình yêu tuổi niên thiếu của bọn họ đã nảy mầm sớm hơn.
Cậu không thể tưởng tượng được người yêu của mình trông như thế nào, cũng không thể tưởng tượng được Ninh Vi Trần yêu một người như thế nào.
Trong những năm quản lý Đảo Bướm, Diệp Sanh đã đi qua rất nhiều nơi nhưng không có ai để lại ấn tượng với cậu. Khi cậu chín tuổi, ký ức được mang lại bởi Ninh Vi Trần tại 【Vịnh Nhân Ngư】quá sống động, cậu đã từng trải qua tình huống như vậy ở nơi khởi nguyên.
Nó làm Diệp Sanh không bao giờ cảm thấy sợ hãi nữa trong những năm tháng sau đó.
Họ sinh ra là kẻ thù nhưng lại ghét nhau đến mức chỉ muốn giết nhau, dưới sự giám sát của Burris và Ninh Tri Nhất, bị trói buộc lại với nhau.
Chỉ cần họ lớn lên và có nhiều sức mạnh hơn thì mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy.
Ninh Vi Trần ở Đảo Bướm hỏi cậu tình yêu của con người là gì.
Diệp Sanh có lẽ còn không hiểu nó bằng hắn.
Khi họ có quyền năng và sức mạnh tối thượng thì tình yêu thực chất chỉ là vật trang trí dùng để tô điểm cho họ mà thôi. Tình yêu của con người xuất phát từ khát vọng "được yêu" và khát khao "yêu".
Nhưng bọn họ không cần điều đó.
Khi Ninh Vi Trần còn nhỏ, hắn chơi trò giết chóc với con người giống như mèo vờn chuột. Chỉ là khi hắn lớn lên, tính xấu "trẻ con" này từ lâu đã được thay thế bằng sự thờ ơ và nhàm chán sâu sắc hơn.
Mọi cảm xúc của hắn đều chỉ dồn vào Diệp Sanh. Hoa Violet trước cửa sổ, trên tường có vô số bức ký họa đen trắng. Những đêm hè nghe lén và bỏ chạy, mỗi lần vào lớp học và quay đầu nhìn lại.
Trong thời điểm bị kiểm soát chặt chẽ nhất, bọn họ chán ghét lẫn nhau và giúp đỡ lẫn nhau.
Trong những năm khó khăn nhất như đi trên lớp băng mỏng, tình yêu nảy nở.
Cạch. Tay nắm cửa được kéo mở. Diệp Sanh quay lại từ cửa sổ và nhìn thấy Ninh Vi Trần. Rèm cửa hai lớp, phòng ngủ hướng nam sáng sủa, có dải lụa trắng trong suốt bồng bềnh trong gió.
Ninh Vi Trần có vẻ không ngờ rằng cậu lại tỉnh sớm như vậy, hắn sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt hoa đào của hắn hiện lên nụ cười.
Hắn ở nhà họ Ninh rất thoải mái, giống như bộ dáng ban đầu của hắn. Mái tóc bạch kim dài tỏa ra màu sắc quyến rũ trong bụi ánh sáng.
"Anh không ngủ thêm chút nữa à?"
Giọng nói của Ninh Vi Trần tràn ngập ý cười lưu luyến.
Cách hắn nắm tay nắm cửa và đứng ở cửa với đôi chân dài khiến Diệp Sanh nhớ đến cảnh chia tay ở kiếp trước của cậu, khi Ninh Vi Trần ném chìa khóa, quay người và nói một câu "tạm biệt".
Mối tình thầm kín mà kiếp trước cố tình bóp ch ết, kiếp này lại trắng trợn táo bạo đến mức ai cũng biết.
Sau khi Diệp Sanh thành thạo sử dụng 【Khóa thủy triều】 của Animus, cơ thể cậu bây giờ rất nhẹ. Có lẽ vì không khí ở đây quá yên tĩnh nên khi nghe câu hỏi của người yêu, cậu định thần lại, không tự chủ được mỉm cười.
Nụ cười tuy thoáng qua nhưng cũng đủ làm người ta choáng ngợp.
Diệp Sanh nói: "Khối Rubik Khải Minh đã bị phá vỡ. 【Thảm Họa】 sẽ sớm tỉnh dậy."
Ninh Vi Trần: "【Thảm Họa】 vẫn cần một quá trình để thức tỉnh. Chúng ta vẫn còn vài ngày nữa, nên hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, Sanh Sanh."
Diệp Sanh lắc đầu: "Không cần, xuống lầu đi, để tôi tìm hiểu tình huống bên ngoài trước."
Ninh Vi Trần: "Được rồi, anh có đói không?"
Diệp Sanh: "Có chút đói."
Diệp Sanh và Ninh Vi Trần bước ra khỏi phòng ngủ, khi đi xuống lầu, cậu nhìn thấy quản gia Lý và Andrew.
Andrew vốn đang ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn thấy Diệp Sanh đi xuống, ông không tự chủ được đứng dậy.
Quản gia Lý cũng vậy, quản gia Lý giàu kinh nghiệm lần đầu tiên đứng ở đầu cầu thang và im lặng.
Biệt thự chỉ còn lại một số người hầu, họ chịu trách nhiệm bày biện và phục vụ các món ăn. Quản gia Lý nhìn Diệp Sanh, nhưng trong miệng ông không còn có thể nói ra từ "thiếu phu nhân" quen thuộc nữa.
Diệp Sanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy quản gia Lý bị câm. Lúc đầu ở Hoài Thành, cậu bị ghê tởm quá mức với xưng hô "Thái tử phi" và "Thiếu phu nhân", tên ngốc Lạc Hưng Ngôn đó cũng không hề thay đổi.
Bây giờ cậu gần như đã quen với việc đó, cả nhóm người này cuối cùng cũng im lặng.
Ninh Vi Trần kéo ghế cho cậu, nói: "Lát nữa em bảo quản gia Lý đem tình huống bên ngoài nói cho anh, anh ăn chút gì đó trước đi."
Diệp Sanh: "Ừ."
Sau khi Diệp Sanh ngồi xuống, cậu cau mày khi nhìn thấy quản gia Lý và Andrew vẫn đứng.
Andrew hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì vẻ mặt, mỉm cười và chọn gọi tên cậu: "Diệp Sanh."
Quản gia Lý cũng kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, thể hiện sự chuyên nghiệp của một quản gia đẳng cấp thế giới, lễ phép cúi đầu nói: "Cậu Diệp."
Diệp Sanh luôn ghét tầm mắt của người khác chứ đừng nói đến hai người này.
Andrew là một 【bác sĩ】 và chịu trách nhiệm cho toàn bộ quá trình "phá thai" của cậu ở Hoài Thành. Về phần quản gia Lý, cậu không biết ông ấy đã giúp cậu và Ninh Vi Trần giải quyết bao nhiêu việc cá nhân. Quản gia Lý chu đáo sẽ không làm phiền họ vào mỗi buổi tối.
Diệp Sanh nghĩ đến điều này và càng muốn chửi rủa hơn. Nhưng cậu đã quen với việc vô cảm và cụp mắt xuống. Andrew và quản gia Lý nhìn vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của cậu, không thể đoán được cậu đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy lo lắng.
Ninh Vi Trần nhịn không được bật cười nói: "Muốn em để cho bọn họ đều đi xuống à?"
Diệp Sanh: "Được."
Ninh Vi Trần cười như không cười: "Nhưng mà, anh yêu, đoạn video tình ái của chúng ta đã được truyền bá rộng rãi ở Đảo Bướm và Đế Quốc, bây giờ anh xấu hổ có phải đã muộn rồi hay không?"
Diệp Sanh: "..."
Quản gia Lý: "............"
Andrew: "............"
Nếu mà là trước đây thì bọn họ có thể nghĩ đó là chuyện tình thú của đôi trẻ. Bây giờ đã biết thân phận trước đây của Diệp Sanh, bọn họ chỉ cảm thấy không khí như lạnh đi mấy độ.
Diệp Sanh cảm thấy hắn thực sự không nói điều gì hay, cậu ngước mắt lên và nói với giọng lạnh lùng: "Ninh Vi Trần, trên chuyến tàu Âm Sơn đó có phải là chuyện tình ái hay không thì trong lòng cậu không rõ sao?"
Ninh Vi Trần: "Đã hiểu."
Diệp Sanh nói: "Vậy thì im đi."
Quản gia Lý: "............"
Andrew: "............"
Khi biết thân phận của Diệp Sanh, họ nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu và Ninh Vi Trần sẽ trở nên căng thẳng và khó xử. Suy cho cùng, Ninh Vi Trần vẫn luôn là Thái tử không học vấn không nghề nghiệp của nhà họ Ninh, và Diệp Sanh ở kiếp trước đã là thống đốc của Đảo Bướm.
Khoảng cách về sức mạnh và địa vị quá chênh lệch. Họ cảm thấy rằng sẽ có một khoảng thời gian Thái tử không biết làm cách nào để hòa hợp với Thái tử phi.
Nhưng bây giờ xem cuộc trò chuyện của họ, cả hai đều rơi vào tình trạng mờ mịt sâu sắc.
Diệp Sanh không thay đổi nhiều. Ninh Vi Trần cũng không thay đổi nhiều. Bầu không khí giữa họ chưa bao giờ thay đổi, thoải mái và giản dị, họ không quan tâm đ ến bất kỳ nhãn hiệu nào mà thế giới bên ngoài gán cho họ...
Giống như họ đã biết nhau từ lâu rồi.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Sanh nói không nên lời: "Cậu cố ý phải không?"
Ninh Vi Trần cũng không phủ nhận, mỉm cười, đôi mắt tím trời sinh chứa tình cảm, bình tĩnh nói: "Ừ. Kỳ thật kiếp trước em đã muốn biết, nếu chúng ta nói rõ ràng tình cảm ở Đảo Bướm, người bên chúng ta sẽ có phản ứng như thế nào."
Diệp Sanh không nhàm chán như hắn. Cậu nhanh chóng nhận được thông tin do quản gia Lý tổng hợp.
Bây giờ thế giới bên ngoài đã bị đảo lộn. Suy cho cùng, sự tồn tại của dị năng giả và dị năng đã không thể che giấu được nữa.
Sự thật đẫm máu về thời đại thảm họa đã được phơi bày trước mặt mọi người.
Một màn hình lớn do 【Kén】 tài trợ đã xuất hiện trên tất cả các siêu đô thị.
Đó là kênh cuối cùng để con người liên lạc với thế giới bên ngoài trong thời khắc đen tối nhất.
【Kén】 xuất hiện trên màn hình lớn này. Hắn không hề để tâm đ ến thảm họa này. Hàng trăm năm đàn áp dị giáo đã khiến 【Kén】 tràn đầy tự tin, hắn đầy tham vọng và chỉ muốn dùng "ngày tận thế" để đẩy mình lên đỉnh quyền lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]