Trần Xuyên Huệ ngẩng cổ lên, tóc dài xõa trên vai, đôi mắt trong sáng và thuần khiết nhìn vào họng súng.
Khoảnh khắc Dư Chính Nghị nghe thấy lời nói của Diệp Sanh, sắc mặt của hắn đã thay đổi đáng kể. Hắn lùi lại phía sau, rút tay lại. Hắn trầm mặt xuống, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân do dự vừa rồi của mình —— hóa ra chính là "Trực giác" đã cứu mạng hắn!
Diệp Sanh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng.
Trần Xuyên Huệ có vẻ khó hiểu: "... Diệp Sanh, cậu đang nói gì vậy?"
Diệp Sanh không nói một lời, dùng ngón tay ấn cò súng.
Đoàng! Cậu bắn một phát về phía con mắt nâu nhạt.
Viên đạn xuyên qua mắt nhưng lại không chảy ra một giọt máu nào.
Mà vẻ mặt của "Trần Xuyên Huệ" cũng từ ngơ ngác chuyển sang thờ ơ, sau đó bắt đầu lộ ra một tia hung ác quái dị, "cô" giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào đôi mắt bị đạn bắn xuyên qua, "cô" có thể nhìn thấy nhãn cầu và tròng mắt trong hốc mắt giống như băng tan và chảy ra như chất lỏng.
Sau đó, một con mắt mới sẽ mọc ra từ bên trong. Lúc đầu nó có màu xám đục, sau đó những đốm màu nhạt dần, để lộ ra màu trắng tinh khiết nhất.
"Trần Xuyên Huệ" cười nhẹ.
Gã nói: "Diệp Sanh, làm sao cậu biết được?" Giọng nói nguyên bản của người điều hành thứ năm rất dễ chịu, ở trong vùng biển sâu này càng trong trẻo ôn hòa hơn. Không điên rồ như Cố Sự Đại Vương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3555613/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.