Chương trước
Chương sau
Không thể nhìn thấy phần dưới của cây này.

Thành phố dưới lòng đất được xây dựng xung quanh một cây thủy tức* khổng lồ này cũng không có điểm tận cùng của vực thẳm.

*Raw là 水螅树.

Dư Chính Nghị nói với mọi người: "Tránh xa ra và đừng đến gần cái cây này."

Mọi người sợ hãi đến tái mặt, run rẩy: "Được."

Thành phố "giếng" dưới lòng đất này quá lớn và họ cần phải chia nhau ra hành động, Dư Chính Nghị đã tặng mọi người một con đom đóm.

Dư Chính Nghị nói: "Nếu mọi người phát hiện ra người điều hành thứ năm, hãy bóp ch ết con côn trùng này, và con côn trùng này sẽ ngay lập tức chuyển thông tin vị trí của mọi người cho tôi."

Dương Tông vẻ mặt buồn bã nói: "1. Chúng ta phải đi riêng sao... Anh Dư, chúng em đi cùng anh được không?"

Dư Chính Nghị nói: "Tốt nhất là không nên."

Trần Xuyên Huệ ôm Black trong lòng nhìn chung quanh, nói: "Tôi đi phía đông, anh đi phía tây."

Dư Chính Nghị: "Được."

Cái cây khổng lồ ở giữa giếng của thành phố ngầm có những xúc tu màu đỏ thịt, mọc đan xen và các "cành" vướng vào nhau.

Hôm qua Diệp Sanh đã cắt bỏ một nửa vết bớt, ảnh hưởng của Animus đã giảm đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy cây sinh mệnh trong U Linh Biển Chết, cậu vẫn đau đầu như búa bổ.

Cậu hiếm khi để lộ sự yếu đuối của mình với người khác, vì vậy mọi người chỉ cảm thấy tính tình của Diệp Sanh càng lạnh lùng hơn, giống như một thanh kiếm dài đóng cứng dưới lớp băng lạnh lẽo. Ninh Vi Trần thấy vậy, hắn bước đến rìa tháp với con dao ăn trong tay và nhanh chóng tạo một cái lỗ trên cây thủy sinh khổng lồ bằng con dao ăn. Trong chốc lát, nước xanh từ rỉ ra từ miệng vết thương, từng giọt rơi xuống vực sâu. Ninh Vi Trần nhúng đầu ngón tay vào một ít nhựa cây thủy tức, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Diệp Sanh, bôi nhựa cây lên lông mày của Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại."

"..." Diệp Sanh mừng vì mình không mắc chứng ở sạch.

Cậu từ từ nhắm mắt lại, nhựa cây mát lạnh như bạc hà, thấm vào da thịt, xoa dịu cơn đau.

Diệp Sanh lại mở mắt ra và nói: "Khi nào tôi sẽ cắt nửa vết bớt còn lại?"

Ninh Vi Trần: "Vết thương trên vai anh còn chưa lành, hãy chăm sóc cơ thể trước khi nói đến chuyện khác."

Diệp Sanh cau mày.

Ninh Vi Trần: "Anh yêu, lúc em thoa nhựa cây vào giữa hai lông mày anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Sanh thành thật nói: "Giống như đá lạnh, rất lạnh."

Ninh Vi Trần nghiêm túc nhìn cậu một hồi, sau đó cười nói: "Xem ra chúng ta luyện tập【Mê hoặc】trên giường thật sự hữu dụng, anh sẽ không bị U Linh Biển Chết ảnh hưởng đến thần trí."

Diệp Sanh: "...Nói rõ ràng cho tôi."

Ninh Vi Trần: "Càng đi sâu vào U Linh Biển Chết thì càng nguy hiểm. Cây thủy sinh này ít nhất là dị giáo cấp A+. Nhựa cây, mùi thơm và mùi vị của nó đều có độc tính rất cao, mặc dù trong cơ thể anh có Animus nhưng em nghĩ ít nhất cây thủy tức sẽ cho anh ngủ một giấc."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh lấy điện thoại di động ra và sử dụng tính năng Search để chụp ảnh sinh vật khổng lồ dưới đáy biển này.

Rất nhanh, Search đã có kết quả.

【Tên phân loại: Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật 】

【Tên quỷ: Cây Sinh Mệnh 】



【Cấp bậc: Cấp A+】

【Tổng quan: Yggdrasil. 】

Diệp Sanh vốn dĩ muốn tắt trực tiếp tính năng Search đi, nhưng sau đó cậu lại nghĩ rằng người đứng trước mặt mình cũng là một kẻ dị giáo. Vì vậy cậu không có biểu tình gì, hướng camera trực tiếp về phía Ninh Vi Trần. Ninh Vi Trần chú ý đến camera, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nhìn qua, rất thản nhiên và tự nhiên. Sau khi Diệp Sanh nhấn nút chụp, đúng như cậu mong đợi, Search không mang lại kết quả gì.

Ninh Vi Trần nói: "Anh chụp xong chưa?"

Diệp Sanh: "Chụp không ra cái gì cả."

Ninh Vi Trần cười an ủi cậu: "ENIAC còn không có quyền nắm bắt tin tức của em."

Diệp Sanh nhấn nút tắt màn hình và nói: "Trước đây khi tôi chụp ảnh chính mình, kết quả của Search cũng trống trải, giống như khi tôi chụp ảnh cậu."

Ninh Vi Trần: "Nó sẽ tự động xác định những kẻ dị giáo trong hình ảnh. Khi Search chụp anh, nó sẽ đọc thông tin của Animus. Tất cả những kẻ dị giáo cấp S đều không thể chụp ảnh được."

Diệp Sanh gật đầu. Cậu cất điện thoại đi, đặt tay lên hàng rào rồi cúi đầu nhìn vực thẳm bên dưới.

Lúc này Diệp Sanh mới nghiêm túc nhìn cây sinh mệnh. Yggdrasil là tên của cây thế giới đã sinh ra vạn vật trong thần thoại Bắc Âu.

Ánh mắt Diệp Sanh thâm thúy: "Ninh Vi Trần, cậu có nghĩ phía dưới kia sẽ có rắn khổng lồ ăn rễ cây không?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Trong lời tiên tri của người Bắc Âu, khi con rắn khổng lồ cắn đứt rễ cây Thế giới, Ragnarok sẽ đến."

Ninh Vị Thần vòng tay qua vai cậu nói: "Không biết Ragnarok có tới hay không, nhưng hôm nay, sẽ có rất nhiều người chết ở chỗ này."

*

"Cậu có đói không? Tôi đói lắm rồi. Buổi sáng tôi chỉ ăn một ít thực vật và không thấy no chút nào! Tôi đã hai ngày không ăn thịt và tôi sắp phát điên vì đói!"

Kỳ Châu hoàn toàn bị buộc phải đi theo mọi người. Gã bước đi bồng bềnh, ngực áp vào lưng vì đói, càng ngày càng cáu kỉnh.

Người bạn đồng hành nói: "Đừng nói nữa, ai mà không đói? Nhanh đi tìm Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật. Giết hắn và chúng ta có thể ra ngoài."

Kỳ Châu ôm lấy cây cột, vẻ mặt hung ác nói: "Giết hắn, sao mà giết được hắn. Tôi sợ tôi sẽ chết đói trên đường trước khi tìm được hắn! Không, Tôi phải ăn chút gì đó!"

Người bạn đồng hành nói: "Ở đây làm gì có gì cho cậu ăn chứ."

Những ngón tay của Kỳ Châu nắm chặt cây cột, và đôi mắt gã chuyển sang màu đỏ bất thường.

Gã ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cây sinh mệnh khổng lồ, trên khuôn mặt có một loại ám ảnh cuồng nhiệt.

"Ừ, sao ở đây không có gì ăn vậy?"

Thấy vậy, người bạn đồng hành của gã đã hiểu gã đang nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn hét lên: "Cậu có điên không Kỳ Châu! Dư Chính Nghị đã bảo chúng ta tránh xa cái cây này!"

Kỳ Châu có lúc bùng nổ, vô cùng tức giận: "Hắn biết cái gì! Trước đây hắn thậm chí không có ý định quan tâm đ ến sự sống chết của chúng ta!" Kỳ Châu nuốt nước miếng xuống, gã lẩm bẩm nói: "Mấy người không nghe bọn hắn thảo luận sao, con dao này tương đương với con dao mổ của Đảo Bướm, nó có thể giúp chúng ta hoàn thành 【cấy ghép dị giáo】 và cho chúng ta sức mạnh dị giáo... Các người thực sự không động tâm sao? Đây là cây sinh mệnh dưới U Linh Biển Chết. Bởi vì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết đói, sao các người không đánh cược một phen? Tôi sắp chết đói, tôi không quan tâm đ ến các người nữa, lần này tôi nhất định phải đánh cược!"

Kỳ Châu nói xong, nghiến răng nghiến lợi lấy ra một đạo cụ. Gã nhoài người ra ngoài và nắm lấy một xúc tu của Cây thế giới, khuôn mặt gã tràn ngập niềm vui điên cuồng và đỏ bừng. "Tôi đã băt được nó."

Kỳ Châu lấy con dao ăn ra, cầm dao, giơ tay lên và nhanh chóng chặt đứt một xúc tu nhỏ như cành cây. Cây Sinh Mệnh rung chuyển dữ dội, vô cùng tức giận, các xúc tu của nó giống như những con rắn dài, dường như muốn vươn ra bóp cổ Kỳ Châu. Nhưng ngay sau đó nó lại r3n rỉ đau đớn và rút các xúc tu của mình lại.

Nó dường như đã được cố định bởi một cái gì đó.

Dưới đáy vực sâu có cái gì đó, quấn chặt vào nó, khiến nó không thể nhúc nhích. Yggdrasil rất bị động.

Kỳ Châu cầm chiếc xúc tu nhỏ và nín thở vì phấn khích. Máu xanh chảy dọc theo bề mặt con dao, nhuộm hình con bướm gãy ở nửa mặt ngày càng rõ ràng. Bởi vì bị 【Hồ Điệp】 uy hiếp, xúc tu nhỏ này không dám giãy dụa trốn thoát, run rẩy. Kỳ Châu nhắm mắt lại và cắn vào cơ thể của tên dị giáo cấp A+ bằng bất cứ giá nào.

Con dao ăn đã khóa giá trị thần quái trong cơ thể nó. Kỳ Châu cắn một miếng, cảm thấy lạnh thấu xương. Trông gã như đang nhai một tảng băng mềm lạnh lẽo giữa mùa đông lạnh lẽo.



"Kỳ Châu, cậu điên rồi!"

"Kỳ Châu!"

Giá trị thần quái tiến vào dạ dày, Kỳ Châu cảm nhận được cảm giác no đã lâu không gặp. Gã giống như người bị đói ba ngày ba đêm và mới ăn miếng bánh mì đầu tiên.

"Kỳ Châu..."

"Kỳ Châu, cậu thế nào rồi!"

"Ha ha ha ha ha ha--"

Khi Kỳ Châu đang ăn, toàn thân gã run rẩy vì biết mình đang đánh bạc với mạng sống của mình. Nhưng có vẻ như gã đã thắng cược. Gã không chỉ no mà còn cảm thấy thân thể mình vô cùng nhẹ nhàng.

"Tôi không điên." Kỳ Châu giơ con dao lên, cười một cách kích động, trong miệng còn có vết máu xanh. Kỳ Châu quỳ xuống đất và cung kính kề con dao vào má mình.

Bây giờ cuối cùng gã đã hiểu ý của Marguerite:

Cấy ghép dị giáo là tia hy vọng đầu tiên của nhân loại.

"Tôi ổn...hiện tại tôi cảm thấy rất ổn"

Các dị năng giả cấp thấp nhìn về phía Cây Sinh Mệnh. Nhưng những dị năng giả cấp cao như Ogier lại nhìn những người xung quanh họ.

"Tần Mị, cô có muốn nếm thử mùi vị của Cây Sinh Mệnh không?"

Ogier mỉm cười và nói.

Tần Mị bị axit sulfuric làm hủy dung, khuôn mặt đầy những vết sẹo xấu xí. Cô nhìn cái cây màu đỏ thịt và lắc đầu khi nghe câu hỏi của Ogier.

Tần Mị khàn khàn nói: "Chỉ riêng mùi của cái cây này đã rất nguy hiểm, tạm thời tôi không muốn mạo hiểm tính mạng."

Ogier nói: "Sợ cái gì? Con dao của U Linh Biển Chết cho chúng ta khả năng cấy ghép dị năng. Người xưa vẫn có câu tục ngữ, cầu phú quý giữa gian nan*."

*Thành ngữ Trung Quốc: 富贵险中求.

Tần Mị vốn đề phòng Ogier, cảnh giác nói: "Nguy hiểm quá lớn, hội trưởng, bọn họ không biết, nhưng chúng ta đều biết, tại tỷ lệ cấy ghép thành công của Đảo Bướm luôn rất thấp, đặc biệt là những kẻ dị giáo cấp cao. Cho đến nay, cuộc giải phẫu thành công nhất trên Đảo Bướm là người thừa kế của Ninh gia. Kẻ dị giáo cấp A+, 【Hải Yêu】."

Ogier nói "Hừ" rồi gật đầu: "Cô nói đúng. Cấu trúc cơ thể con người khác với dị giáo. Việc hấp thụ giá trị thần quái của dị giáo có phản ứng đào thải mạnh mẽ, gây ra nhiều biến chứng, quả thực rất nguy hiểm. Vì vậy tôi bắt đầu tò mò từ sớm...Cô nói xem tại sao Đảo Bướm không nghiên cứu về sự cấy ghép dị giáo giữa dị năng giả và dị năng giả?"

Tần Mị quay người lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngực truyền đến một trận đau đớn. Mặc dù giữa những dị năng giả không có mối quan hệ thầy trò thuần túy, nhưng cô vẫn không ngờ Ogier lại xuống tay nhanh như vậy. Đôi mắt của Tần Mị sắp nổ tung, tràn ngập sự oán giận, hối hận và ý định giết người sâu sắc. Lẽ ra cô nên hành động sớm hơn.

Con dao của Ogier đâm vào tim cấp dưới của hắn một cách tự nhiên.

"Hãy để tôi giúp Đảo Bướm làm thí nghiệm. Giúp họ xem xem thao tác giải phẫu này có khả thi hay không."

Con dao của Ogier đã đào một cái lỗ lớn trên lưng Tần Mị, và gã dùng con dao ăn của mình lấy ra trái tim đẫm máu từ bên trong. 【Dao ăn】 khóa chặt giá trị thần quái. Hàm của Ogier với lực cắn đáng kinh ngạc đã nghiền nát trái tim cô chỉ trong một cú cắn, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Ogier cười lớn. Một trái tim sống, thơm ngon.

Không biết trái tim của trẻ con, người già có ngon như vậy không. Gã đã quan tâm đ ến đứa trẻ của Salmond từ lâu.

Nếu là ở bên ngoài, Ogier nhất định sẽ đem thi thể giấu đi, chậm rãi hưởng thụ. Nhưng khi Dư Chính Nghị lựa chọn mang theo nhóm người này xuống, đó như là một cảnh cáo vô hình cho gã. Gã biết thủ đoạn của các quan chấp hành cấp S.

Gã mở miệng muốn nuốt chửng đồng đội của mình, Dư Chính Nghị sẽ ngay lập tức biến gã từ thợ săn thành con mồi trong giây tiếp theo, như một lời cảnh cáo cho những người khác.

Vì thế Ogier xua tay, ném thi thể Tần Mị vào trong sân.

Cây này quá to. Nuốt chửng một xác chết cũng im lặng không một tiếng động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.