Marguerite cười, nghiêng đầu, lễ phép nói: "Về vấn đề này, hai quan chấp hành cấp S lẽ ra có nhiều tiếng nói hơn tôi. Đảo Bướm, đảo Sariel, là viện nghiên cứu tối cao của nhân loại, đồng thời cũng là nơi mà dị năng được nghiên cứu. Vùng cấm thiêng liêng nhất đối với những dị năng giả."
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Viện nghiên cứu tối cao của nhân loại!
Linnaeus hít một hơi thật sâu và nói: "Có gì khác biệt giữa loài bướm trên đảo Sariel và loài bướm bình thường không?"
Marguerite mỉm cười: "Thật ra tôi cũng rất tò mò về vấn đề này."
Diệp Sanh không tham gia vào cuộc thảo luận. Cậu cúi đầu nhìn bông hoa anh thảo màu vàng, cảm giác đau đớn quen thuộc lại truyền đến từ vai cậu.
Marguerite nhìn chằm chằm Trần Xuyên Huệ và Dư Chính Nghị, thấy cả hai đều không trả lời câu hỏi về Đảo Bướm.
Marguerite đổi chủ đề nói: "Hai vị quan chấp hành cấp S, hai người có thể nói rõ hơn về dị giáo ở diễn đàn thứ năm được không? Suy cho cùng, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng."
Cuối cùng Dư Chính Nghị cũng mở miệng: "Bà muốn biết cái gì?"
Marguerite cười nói: "Chúng ta đều đã tới U Linh Biển Chết rồi. Đương nhiên tôi muốn biết dị giáo cấp cao của diễn đàn thứ năm có bộ dáng như thế nào."
Dư Chính Nghị nói: "Theo nghĩa rộng, tôi và bà đều là những kẻ dị giáo cấp cao trong diễn đàn thứ năm."
Marguerite: "Hả?"
Dư Chính Nghị không có ý định giấu họ bất cứ điều gì.
"Đối với dị giáo ở diễn đàn thứ năm, mức độ sức mạnh nằm ở "sức sống". Có rất nhiều cách để thể hiện sức sống của một sinh vật, chẳng hạn như sinh sản, giao phối, ăn thịt và giết chóc."
"Con người cũng là một trong những loài động vật."
"Trước đây Demeter đã từng tới U Linh Biển Chết, so với hiện tại có chút khác biệt. Bởi vì người điều hành thứ năm lúc đó không có ở đây. Cô ấy nhìn thấy rất nhiều sinh vật dưới nước trong thành phố trống rỗng. U Linh Biển Chết giống như một nơi yên tĩnh bị thiên nhiên lãng quên. Nhiều loài sinh vật biển đã tuyệt chủng bên ngoài vẫn còn tồn tại ở đây. Đi sâu hơn, thậm chí chúng ta có thể nhìn thấy vi khuẩn lam và vi khuẩn từ thời viễn cổ."
Trần Xuyên Huệ gật đầu và lặp lại lời nói của hắn.
Dư Chính Nghị nghĩ nghĩ, do dự một chút, quyết định nhắc nhở mọi người.
"Trên thực tế, Cục Phi tự nhiên luôn hiểu rằng con người là sự kết hợp của thần thánh và động vật. Vì vậy, đừng cố gắng tách biệt con người và động vật."
Dư Chính Nghị bình tĩnh nói: "Dù sao nhìn vào quá trình tiến hóa của loài người, chúng ta và động vật bình thường không có gì khác biệt."
Tất cả các dị năng giả có mặt ở đây đều có rất nhiều kiến thức sinh học, đương nhiên họ hiểu rõ sự tiến hóa của loài người nên mím môi không nói gì.
Tổ tiên của loài người có thể bắt nguồn từ loài cá Haikouichthys vào kỷ Cambri.
Trong kỷ Silur, động vật có xương sống đã tiến hóa ra "hàm".
360 triệu năm trước, cá vây thùy trong số các loài cá có hàm đã bò lên khỏi mặt nước và đáp xuống đất liền.
Trong thời kỳ Carbon, Hylonomus trở thành loài có màng ối sớm nhất và động vật có xương sống dần dần thích nghi với cuộc sống trên cạn.
Vào cuối kỷ Triassic, các loài động vật có vú nguyên thủy nhất xuất hiện.
45 triệu năm trước, loài vượn xuất hiện.
Dư Chính Nghị nói: "Người điều hành thứ năm đại diện cho ánh trăng. Gã sinh ra trong Hố Theia, có ký ức của Theia và đã chứng kiến sự tiến hóa của vạn vật trong 4,5 tỷ năm. Trong mắt gã, không có sự khác biệt giữa con người và các sinh vật khác."
Dư Chính Nghị nói: "Những kẻ được gọi là người điều hành cấp S chỉ vì họ mạnh mẽ nên trở thành người điều hành. Quyền lực của họ được tích lũy dựa trên trên máu tươi và nỗi đau trăm năm."
"Gã cũng nằm trong chuỗi thức ăn của trái đất giống như chúng ta. Bây giờ, thứ chúng ta muốn giết là... loài săn mồi cao nhất ở đầu chuỗi thức ăn."
Sau khi lời nói của Dư Chính Nghị rơi xuống, mọi người đều ngồi im tại chỗ.
【 Quỳ xuống trước quan chấp hành cấp S...】
【 Trời ơi, dị giáo ở diễn đàn thứ năm xuất phát từ "sức sống", lời giải thích này chỉ có Tổng cục Cục Phi tự nhiên mới có thể đưa ra. 】
【 Tất cả các biểu hiện của động vật đều có sức sống. 】
Ninh Vi Trần luôn chú ý đến khuôn mặt của Diệp Sanh, hắn cau mày khi thấy vẻ mặt của Diệp Sanh trở nên tái nhợt hơn khi cậu càng ở đây lâu hơn. Hắn đứng dậy, đi đến chỗ Diệp Sanh, nghiêng người hỏi điều gì đó. Diệp Sanh đặt đồ đạc trong tay xuống, đứng lên cùng hắn mà không nói thêm lời nào. Ninh Vi Trần đặt tay lên vai Diệp Sanh, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
Trần Xuyên Huệ nhìn thấy Diệp Sanh rời đi, cô chạm vào đầu Black và đứng dậy rời đi, cô chỉ nói lời tạm biệt với Đầu Bếp: "Tôi đi tìm thứ gì đó cho Black ăn trước."
Dư Chính Nghị: "Được rồi, lời cần nói tôi đã nói xong rồi."
Suy cho cùng, con tàu khổng lồ này là một cung điện được Anim cẩn thận xây dựng trước đó, ngoài cung điện khổng lồ và lộng lẫy ở tầng một, nó còn có rất nhiều chỗ ngủ ở tầng hai và tầng ba. Ninh Vi Trần rời khỏi bàn cùng Diệp Sanh.
Hai ghế đầu tiên trống rỗng, những người có mặt đều cảm thấy không cần thiết phải ở lại.
Bạch Chính Hưng nhìn Dương Tông, có chút không hiểu: "Tôi nên nghe ai? Marguerite nói chúng ta có thể ở chỗ này chờ đến khi trò chơi kết thúc, nhưng quan chấp hành cấp S lại nói... Chúng ta muốn giết người đứng đầu của chuỗi thức ăn sinh học."
Dương Tông nói: "Anh Bạch yên tâm, hai người này nói đều đúng."
Dương Tông vỗ vỗ vai hắn, dù sao Dương Tông cũng là một người từng trải qua giông bão, đầu óc minh mẫn.
Dương Tông nói: "Anh Bạch, anh luôn quan tâm đ ến hai anh em chúng ta. Em luôn rất biết ơn anh. Nếu anh không thể trụ nổi trong phó bản này thì cứ ăn em trước cho no bụng."
Bạch Chính Hưng: "..."
Bạch Chính Hưng: "???"
Bạch Chính Hưng: "Hả?"
Dương Tông nói: "Anh không nghe thấy Queen nói gì sao? Cơn đói sẽ tích tụ từng tầng. Hơn nữa, rất nhiều sinh vật dưới đáy biển mà Demeter nhìn thấy lần trước ở đây đều đã biến mất. Điều đó có nghĩa là người điều hành thứ năm cố ý làm điều đó. Thức ăn ở U Linh Biển Chết chắc chắn không đủ để nhiều người trong chúng ta có thể sống sót, cơ thể của em có thể tạm thời giải tỏa cơn đói của anh."
Bạch Chính Hưng: "Chuyện gì đây, không liên quan gì nhau cả."
Dương Tông: "Để em kể cho anh nghe điều này, anh Bạch. Tôi may mắn được gặp một người điều hành cấp S, người điều hành diễn đàn thứ bảy. Cố Sự Đại Vương cũng sẽ kể cho chúng ta một câu chuyện ở Thành Phố Kỳ Lạ. Nhưng ở đây, người điều hành diễn đàn thứ năm và chúng ta đang trong một cuộc chiến trực tiếp. Thiên nhiên, chuỗi thức ăn, luật rừng nguyên thủy."
Bạch Chính Hưng: "Nhưng anh không phải 【Thực Thi Nhân】! Cho dù thi thể của em đặt trước mặt anh, anh cũng không ăn được!"
Dương Tông: "Không cần, đói bụng thì cái gì cũng có thể ăn."
Dương Tông có thể nghĩ tới điều này, thì những người khác cũng đã nghĩ đến. Điều đầu tiên mà các dị năng giả cấp A nghĩ đến là những con cá voi khổng lồ bay trên thành phố cổ. Cái chết của một con cá voi dưới đại dương có thể nuôi sống vô số sinh vật. Sau khi bước ra khỏi boong tàu, mọi người ngẩng đầu nhìn một cây cột tàu cao lớn đã hoen gỉ từ lâu.
"Chờ một chút, nhìn xem, dưới này có đủ thứ!" Có người đang nằm ở mép boong tàu nhìn xuống, đột nhiên kêu lên. Mọi người nhìn sang thì thấy một đống rác chất đống dưới thân tàu cao vài mét. Kỳ thật không phải rác rưởi, có đồ sứ tinh xảo, thảm đắt tiền, còn có các loại bảo vật quý hiếm. Nhưng thời gian đã lâu lắm rồi, rêu đen và rong biển đã bao phủ chúng nó.
Điều đặc biệt bắt mắt lúc này là một số vũ khí lộn xộn, trong số đó có một con dao lớn nằm dưới đất, kẹp giữa hai chiếc rương, lưỡi dao sắc nhọn chĩa lên trên khiến người ta khiếp sợ. "Đều chìm xuống đáy biển? Những thứ này ở bên ngoài đều có thể bán được giá tốt, đáng tiếc." Có người nói.
Thấy vậy, Marguerite nhẹ nhàng mỉm cười: "Chuyện như vậy ở Thành phố Giải trí Thế giới có rất nhiều."
Người đàn ông gần như sợ hãi đến chết khi bị Queen đáp lời.
Marguerite cất chiếc quạt gấp, chỉ xuống nói: "Lúc mới bắt đầu thảm họa, khi Miền Đất Hứa mới được xây dựng, đã có rất nhiều nơi như thế này".
Bà đang nói về Miền Đất Hứa, không phải Thành phố Giải trí Thế giới.
Marguerite nói: "Những dị năng giả sắp bị dị hóa sẽ bị Tổng cục đuổi đến Miền đất hứa, thi thể sẽ chất đống như thế này, trên người họ luôn có rất nhiều thứ có giá trị. Khi tôi còn nhỏ, tôi thích nhất đi đến những nơi như thế này để chạm vào may mắn."
*
Ninh Vi Trần cẩn thận quan sát biểu tình của cậu rồi mang cậu lên lầu.
Lúc này suy nghĩ của Diệp Sanh rất hỗn loạn, cậu cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Từ lúc Trần Xuyên Huệ đưa cho cậu ống thuốc thử Nhau Thai, ý thức của Animus trở nên rất mạnh mẽ. Vết bớt hình con bướm đỏ trên vai cậu đốt cháy máu thịt của cậu, kéo theo từng mạch máu và dây thần kinh trong cơ thể cậu, nó lan lên cổ và đau đến tận sâu trong não.
Cậu đã cảm thấy đau đớn sau khi vào U Linh Biển Chết, và nhìn thấy hoa anh thảo do người điều hành thứ năm tặng chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau.
Chỉ vì nhận thấy anh trai mình đến mà Animus lại tỏ ra vui mừng, điều này đã khiến Diệp Sanh đau đớn.
Không thể tưởng tượng được việc Animus có những cảm xúc khác sẽ như thế nào.
Có lẽ cậu nên biết ơn vì Animus chỉ là một đứa trẻ ba tuổi nên nó còn chưa biết hận là gì.
Diệp Sanh đi đến cuối cùng, trán vì đau mà đổ mồ hôi lạnh, nhưng đối với cậu mà nói, đau đớn chính là liều thuốc an thần, càng đau càng có thể tỉnh táo.
Diệp Sanh hít một hơi thật sâu và với sự giúp đỡ của Ninh Vi Trần, cậu đã tăng tốc độ.
Ninh Vi Trần nhanh chóng mở cửa của một căn phòng, nói: "Trong hoàn cảnh bình thường, Animus đã chết. Cho dù nó có trở lại U Linh Biển Chết, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh." Tay hắn ấn lên bả vai Diệp Sanh, giọng nói rất lạnh lùng, không có một chút cảm xúc hay tức giận: "Anh ơi, Đảo Bướm lại cho anh thứ gì đó phải không?"
Diệp Sanh cũng không phủ nhận, dùng ngón tay trực tiếp ném ống thuốc thử từ trong túi ra, "Đúng vậy, Diệp Vẫn đưa tới đây." Diệp Sanh nói: "Tôi đi tắm."
Tuy nhiên, Ninh Vi Trần lại giữ cậu lại, lạnh lùng nói: "Vô ích thôi, nước sẽ chỉ khiến Animus vui hơn mà thôi." Giọng điệu của hắn trở nên có chút ép buộc: "Anh ngồi xuống trước đi."
Đầu của Diệp Sanh sắp nổ tung.
Một kẻ dị giáo cấp S ba tuổi sống trên vai cậu. Bất kỳ phản ứng nào từ nó gần như có thể xé nát tâm hồn cậu.
Ninh Vi Trần đưa tay về phía trước, bắt đầu cởi cúc áo của Diệp Sanh. Ngón trỏ vô tình lần theo yết hầu của Diệp Sanh, một chuyển động rất ái muội, nhưng bây giờ Ninh Vi Trần không có ý định tán tỉnh. Với vẻ mặt thờ ơ, ngón tay nhanh nhẹn c ởi quần áo của Diệp Sanh.
Kéo áo ra, một mảng da nhỏ phát ra ánh sáng đỏ tà ác lộ ra.
Sợi tơ sinh mệnh phác thảo hình dáng của con bướm, trong khi Nhau Thai lấp đầy nó bằng máu thịt.
Tay Ninh Vi Trần nhẹ nhàng chạm vào vết bớt. Ánh sáng xanh bạc từ đầu ngón tay chảy ra, từng chút một thấm vào làn da trên vai Diệp Sanh, trấn áp Animus. Cùng lúc đó, đầu ngón tay của Ninh Vi Trần cũng xuất hiện vết máu. Vết thương bị cắt bởi sợi tơ cực kì mảnh.
Đơn giản là hắn không thể chạm vào sợi tơ sinh mệnh.
Hắn ra đời với Thoi Vận Mệnh. Mọi đòn tấn công vào sợi tơ sinh mệnh sẽ trực tiếp phản lại hắn, đây là trói buộc mà hắn sinh ra đã có.
Máu từ ngón tay chảy xuống như dòng nước, nhưng Ninh Vi Trần tựa hồ không chú ý đến đau đớn, rũ mi xuống, đôi mắt hoa đào tràn đầy sương giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]