Chương trước
Chương sau
"Anh thực sự đã để Lục Nguy trốn thoát! Diệp Sanh! Anh cố ý đấy à?"

"Tìm bọn họ cho tôi, nhất định phải tìm được bọn họ!"

Burris vô cùng tức giận, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn và đập nắm đấm xuống bàn. Hắn là một chính trị gia xuất sắc và một diễn giả xuất sắc, chỉ cần đứng trên sân khấu và vẫy tay chân, hắn có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của tất cả mọi người. Đó là lần đầu tiên bản thân Burris tức giận đến mức gần như mất kiểm soát.

Burris tổ chức một cuộc họp khẩn cấp của Liên Hợp Quốc, hắn không trực tiếp nói rằng Lục Nguy Lục An đã trốn thoát, cũng không nói rằng sợi tơ sinh mệnh đã bị đánh cắp. Hắn chỉ ban hành lệnh truy nã gắt gao nhất và gửi đến các văn phòng Cục Phi tự nhiên của chính phủ trên khắp thế giới, đào ba thước đất cũng muốn bắt cho bằng được hai người này.

Không ai biết làm thế nào Lục Nguy thoát khỏi sự kiểm tra an ninh nghiêm ngặt và vào Phòng thí nghiệm Cực Điểm. Cho dù gã có thể đánh cắp giấy thông hành khu vực cấm Đảo Bướm từ Burris, vậy còn hai chiếc chìa khóa thiết yếu còn lại thì sao? Giấy chứng nhận vào khu vực nguy hiểm đặc biệt do Tổng cục Cục Phi tự nhiên cấp, cũng như Ninh gia, mệnh lệnh từ Ninh gia gia chủ! Làm sao Lục Nguy có thể có được!

Burris gọi cho Ninh Tri Nhất.

Không giống như tiến sĩ Tần, người bị ám ảnh bởi nghiên cứu khoa học và không có h@m muốn hay theo đuổi thứ gì khác. Ninh Tri Nhất là một con cáo già ngang hàng với Burris.

Trong cuộc đàm phán đó, Ninh Tri Nhất đã đồng ý hợp tác với Burris để tìm ra án mất trộm và điều tra kỹ lưỡng nội bộ Ninh gia, nhưng cũng có điều kiện.

Ninh Tri Nhất, một con cáo già xảo quyệt, đã cùng Tổng cục gây áp lực với Burris: người đã đánh cắp nó là Lục Nguy, rất khó thuyết phục mọi người liệu gia tộc Burris có tự canh gác tự trộm cắp hay không.

Burris bị ông ta vu khống và bất đắc dĩ phải nhượng bộ.

Kết quả cuối cùng của vụ trộm đó là từ đó về sau, Ninh gia nắm toàn quyền kiểm soát Phòng thí nghiệm Cực Điểm, dây chuyền sản xuất thuốc sinh học hoàn toàn do Ninh gia độc quyền. Để ngăn chặn sự rò rỉ công thức thuốc sinh học và gây nguy hiểm cho trật tự. Ninh gia coi nó là bí mật vĩnh viễn và Đảo Bướm cũng xếp nó vào loại bí mật hàng đầu.

Ninh Tri Nhất là một thương nhân, ông biết thế nào là cơ hội kinh doanh lớn hơn ai hết.

Tiền chiến tranh còn được gọi là tiền khủng hoảng quốc gia, và lần này, cơ hội kiếm tiền của ông ta thậm chí còn lớn hơn chiến tranh, bởi vì ông ta muốn kiếm tiền từ thảm họa của con người.

Vào cuối năm thảm họa thứ mười lăm, tiến sĩ Tần hiếm khi xuất hiện trên đảo.

Từ lâu Diệp Vẫn đã được Burris bí mật tiếp quản và huấn luyện. Diệp Sanh trở thành thống đốc của Đảo Bướm. Hai anh em mỗi năm chỉ gặp nhau một hai lần trong suốt bốn năm. Trong những năm đó, Ninh Vi Trần cũng bắt đầu rời đảo để được huấn luyện thành người thừa kế của Ninh gia.

Khi bắt đầu năm thảm họa thứ mười tám, Diệp Sanh dần dần nhận ra rằng sự "biến mất" của tiến sĩ Tần có thể không phải do ông không muốn quay lại Đảo Bướm. Tiến sĩ Tần mất tích. Vì vậy cậu bắt đầu tìm kiếm manh mối về tiến sĩ Tần.

Cuối cùng, cậu đã biết được bí mật của 【 Nơi Khởi Nguyên 】 từ những dấu vết để lại.

Sau khi Diệp Sanh biết được dị năng bị động của 【 Hải Đăng 】 【 Huyết Hệ 】, cậu đã đến phòng thí nghiệm nơi Lục An từng bị cầm tù để thay máu.

Phòng thí nghiệm nằm cạnh 【 Hải Đăng 】.

Tiếng bước chân của cậu vang vọng trong hành lang im lặng.

Những viên đạn được b ắn ra không ngừng, mạch điện lóe lên khắp nơi, dẫn cậu đến nơi cuối cùng, nơi cậu nhìn thấy Diệp Vẫn.

Diệp Vẫn ngẩng đầu nhìn cậu, mái tóc dài như tảo đen xõa trên áo khoác trắng, đôi đồng tử xám xịt không tìm thấy sự thuần khiết của cô bé năm đó.

Cô dường như đã biết từ lâu rằng cậu sẽ đến đây, dường như cô khẽ thở dài: "Anh ơi, Burris biết anh đang điều tra."

Diệp Sanh thu súng, bình tĩnh nói: "Vậy hắn có biết tôi điều tra nhanh như vậy hay không."

Diệp Vẫn cười nói: "Hắn không biết, nhưng em biết. Anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ sớm tìm ra chân tướng."

Diệp Sanh lạnh lùng nhìn cô: "Diệp Vẫn, tiến sĩ mất tích rồi."

Diệp Vẫn lắc đầu: "Không, anh trai, tiến sĩ không mất tích, chỉ là ông ấy có bất đồng chính kiến với Burris, không muốn ở lại Đảo Bướm. Ông ấy lựa chọn rút lui khỏi xã hội loài người, không còn can thiệp vào chuyện của dị năng giả."

Trong mắt Diệp Sanh hiện lên một tia mỉa mai, cậu nói: "Cái này là Burris nói với cô sao?"

Diệp Vẫn trầm mặc một lát, nói: "Không, anh trai, em có phán đoán của chính mình."

Diệp Sanh: "Đừng gọi tôi là anh trai."

Diệp Vẫn mím môi, sau đó vẫn làm theo, cực kỳ nhạt nhẽo mà cười một cái: "Được, Diệp Sanh."

Diệp Sanh nói: "Cô có biết việc Burris đánh cắp Thoi Sinh Mệnh không?"

Diệp Vẫn không có trả lời cậu ngay mà quay người sang chỗ khác, nâng cằm lên, lặng lẽ nhìn con sứa màu vàng trôi nổi trong ống nghiệm màu xanh, nhìn cơ quan tiêu hóa màu đỏ như máu của nó nhấp nháy.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, như đang chìm trong ký ức: "Trước khi anh đến Vịnh Nhân Ngư huấn luyện năm anh chín tuổi, lúc chúng ta chia tay, em đang đọc sách."

"Tên cuốn sách là 《 Nếu tôi được ban cho ba ngày ánh sáng. 》. Trong cuốn sách có một đoạn mà em vẫn còn nhớ: Có lẽ cách sống tốt nhất của con người là coi mỗi ngày là ngày cuối cùng của chính mình. với thái độ này, chỉ khi đó giá trị của cuộc sống mới có thể được chứng minh."

"Em đã từng ghét Công ước Đảo Bướm nhiều như anh, nhưng bây giờ em cảm thấy có lẽ họ đã đưa ra quyết định đúng đắn."

"Tại sao anh lại muốn ngăn chặn năng lượng thức tỉnh này của trái đất? Anh có bao giờ nghĩ rằng con người và những kẻ dị giáo có thể cùng có lợi và đôi bên cùng có lợi không?"

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Diệp Vẫn, các người đang tự hủy hoại chính mình."

"Thật sao?" Diệp Vẫn quay đầu lại, "Nếu con người và dị giáo không thể cùng tồn tại, anh trai, chẳng phải anh sẽ là người đầu tiên tự hủy hoại mình sao?"

Giọng cô vang vọng lặng lẽ trong phòng thí nghiệm.

"Hầu như mọi thanh niên mới đến Đảo Bướm đều sẽ hỏi em câu hỏi tương tự. Họ hỏi, tại sao trước cửa sổ phòng thống đốc lại có một chậu hoa Violet? Hắn rất thích hoa Violet phải không? Anh trai, anh có thực sự thích hoa Violet không?"

Khoảnh khắc đầu tiên Diệp Sanh nghe câu hỏi của cô, cậu cảm thấy buồn cười. Cậu ngước mắt lên, giọng lạnh như nước nói: "Diệp Vẫn, cô nghĩ tại sao tôi tìm được nơi này dễ dàng như vậy, mà tại sao Ninh Vi Trần lại bị cưỡng ép rời khỏi Đảo Bướm?"

Đơn giản là Ninh Vi Trần đang tính kế cậu.

Cậu lại đang tính kế Ninh Vi Trần mà thôi.

Ninh Vi Trần đã sử dụng manh mối của tiến sĩ Tần làm mồi nhử để nói cho cậu biết bí mật về khởi nguyên.

Ninh Vi Trần giả vờ mỉm cười với cậu.

"Mặc dù bản chất của một thương nhân là theo đuổi lợi nhuận, nhưng với tư cách là một công dân tuân thủ pháp luật, tôi vẫn muốn cống hiến một chút cho nhân loại. Thống đốc, tôi có chìa khóa có thể mở phòng thí nghiệm cho anh. Chúng ta hợp tác một lần nhé."

Diệp Sanh: "Chẳng ra gì." Từ nhỏ tới giờ, mỗi lời Ninh Vi Trần nói, Diệp Sanh đều coi như đánh rắm.

Ninh Vi Trần cầm một tấm thẻ vàng giữa các ngón tay, rõ ràng là mệnh lệnh của Ninh gia gia chủ, hắn nói: "Anh không cảm thấy việc tiến sĩ Tần mất tích là kỳ lạ sao? Thống đốc, chúng ta cùng nhau hủy diệt hòn đảo tội ác này thì thế nào?"

Diệp Sanh nhìn hắn nói: "Đây là cách cậu dùng tay Lục Nguy cướp đi 1/3 sợi tơ sinh mệnh sao?"

Nụ cười của Ninh Vi Trần vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Hắn đan chéo các ngón tay, mái tóc dài buông xuống vai, cười như không cười nói: "Nhưng thống đốc à, bắt đầu từ thời điểm hôm nay anh chọn gặp tôi, anh không còn đường lui nữa. Nếu hắn liên lạc với Ninh gia, Burris nhất định sẽ biết anh đang điều tra Phòng thí nghiệm Cực Điểm."

Diệp Sanh: "Những lời này đối với cậu mà nói không phải cũng giống nhau sao? Cậu là người thừa kế Ninh gia lại lén hẹn riêng với tôi, chẳng lẽ Ninh Tri Nhất sẽ không nghi ngờ cậu?"

Lông mi của Diệp Sanh rất dài, đôi mắt sắc bén như sương tuyết, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh lùng: "Nếu Burris biết mục đích của tôi, thì vị Thái tử gia này, tôi đảm bảo rằng thân phận của cậu sẽ ngay lập tức được công khai."

Lần đó bọn họ nói chuyện với nhau và tan rã không mấy vui vẻ. Bọn họ xác thật là nói được làm được.

Burris nhận thấy mục đích của Diệp Sanh và lấy lại quyền lãnh sự của cậu.

Thân phận dị giáo của Ninh Vi Trần đã hoàn toàn bị vạch trần trước mắt những dị năng giả cấp cao. Ninh Tri Nhất đành phải đưa hắn rời khỏi Đảo Bướm.

Diệp Sanh luôn được mệnh danh là "bạo chúa" giết người không chớp mắt, không ai dám phỏng vấn cậu.

Nhưng Ninh Vi Trần đã nhận được vô số cuộc phỏng vấn. Thái tử gia sống trong nhung lụa này có nụ cười tao nhã và đúng mực trên truyền hình TV.

Hắn nói rằng hắn không có ký ức về tuổi thơ của mình và vẫn luôn lớn lên ở Ninh gia, hắn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình dưới sự hướng dẫn dạy dỗ của cha mình và không biết quá khứ.

Hắn có kỹ thuật diễn rất tốt, giả vờ có chút mệt mỏi vì gặp chuyện rắc rối này, vừa xinh đẹp vừa dễ bị tổn thương, điều này càng củng cố niềm tin của mọi người dành cho hắn. Cuộc phỏng vấn vừa kết thúc, Diệp Sanh nhận được điện thoại của Ninh Vi Trần.

Người thừa kế "cao quý và vô hại" trên TV, hơi thở của hắn gần như dính sát vào tai nghe, giống như tiếng nói của con rắn độc, lạnh lùng trườn vào tai cậu.

Ninh Vi Trần nói: "Cục cưng, chúc mừng anh, hiện tại tôi đã thật sự bị anh chọc giận rồi." Giọng điệu của hắn ái muội, giống như đang tán tỉnh một cách quyến rũ. Nhưng sự tàn ác và giết chóc bên trong dường như hóa thành máu đặc, nhấn chìm mạng sống của Diệp Sanh.

Diệp Sanh nhận điện thoại của hắn mà không nói một lời. Cậu giơ tay và bắn chậu hoa Violet trên bậu cửa sổ bằng một phát súng, cũng đồng dạng không thương tiếc.

Tại sao trước cửa sổ phòng thống đốc lại có một chậu hoa Violet, chậu hoa Violet mà cậu đặt chỉ là thói quen mà cậu đã hình thành khi còn nhỏ.

Khi họ gặp nhau lần đầu ở Vịnh Nhân Ngư, đôi mắt của Diệp Sanh đã bị nước biển k1ch thích và cậu rơi nước mắt trong màn sương. Cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy đôi mắt màu tím bạc đó, sáng lộng lẫy như cực quang dưới đáy biển sâu.

Dần dần, cậu thay thế Ninh Vi Trần phiền phức bằng chậu hoa Violet khó chịu này.



Khi cậu chín tuổi, cậu được Ninh Vi Trần chỉ định làm người giám sát cảm xúc của hắn. Khi ở chung với hắn, Diệp Sanh thường xuyên muốn đánh người.

Nhưng Diệp Sanh không thể tiết lộ rằng cậu đã gặp Ninh Vi Trần ở Vịnh Nhân Ngư, tiến sĩ Tần nói rằng không ai có thể biết nguồn gốc khẩu súng của cậu, nếu cậu tiết lộ danh tính của Ninh Vi Trần, Ninh Vi Trần chắc chắn sẽ kéo cậu xuống địa ngục.

Vì vậy, những bông hoa Violet đặt trước cửa sổ đã trở thành vật thay thế cho cậu trút giận khi còn nhỏ. Khi Diệp Sanh lớn lên, cậu không còn trẻ con như khi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao cậu vẫn giữ thói quen này.

Trong cuộc tranh giành quyền lực trên Đảo Bướm, Ninh gia dường như vô hình.

Nhưng Ninh gia có thực sự xa cách với thế giới như vậy không?

Ninh Tri Nhất chỉ ngồi chờ trai cò đánh nhau ngư ông được lợi mà thôi.

Năm thảm họa thứ mười tám, trong cuộc cãi vã ở phòng thí nghiệm với Diệp Vẫn, Diệp Sanh một súng bắn vỡ đ ĩa petri của 【 Hải Đăng 】, khoảng khắc đó, toàn bộ Đảo Bướm vang lên báo động khẩn cấp! Còi báo động vang lên suốt đêm! Vô số quan chấp hành và nhà nghiên cứu đến đều hướng về phía nơi này, Diệp Sanh cởi quân phục và ném huy hiệu tượng trưng cho "Thống đốc" vào trong đống đổ nát. Cậu xoay người và rời đi.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, trên đường đi, cậu đã đập phá các cơ sở giám sát trên Đảo Bướm.

Trong lửa điện và tia chớp, ở vách đá, nhảy xuống biển.

Kể từ đó, Diệp Sanh và Đảo Bướm xé rách mặt mũi.

Burris đã ban hành lệnh truy nã cậu.

Chính phủ nhiều nước đã liệt cậu vào danh sách truy nã đặc cấp.

Cậu và xã hội loài người như nước với lửa.

Nơi duy nhất trên thế giới này vẫn có thể dung túng cậu chính là Thành phố Giải trí Thế giới. Nghĩa trang nhà tù này ban đầu được Burris tạo ra để lưu đày những dị năng giả bị dị hóa, vô tình không hay biết, nó đã trở thành một trong những nơi có nguồn thu nhập lớn nhất trên thế giới.

Nơi này không có quốc gia, không có chính phủ, không có Cục Phi Tự Nhiên.

Nhưng lúc đó, điểm dừng chân đầu tiên của Diệp Sanh không phải là đến Thành phố Giải trí Thế giới.

Diệp Sanh du hành khắp thế giới để điều tra tung tích của tiến sĩ Tần, và dần dần phát hiện ra một điều: những kẻ dị giáo luôn chiến đấu một mình trong quá khứ dường như bắt đầu có liên quan đến nhau. Một Đế Quốc Dị Giáo ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu hình thành.

Hành trình giết chóc của Diệp Sanh đã được cả thế giới biết đến từ lâu, cậu từng là thống đốc của Đảo Bướm và là dị năng giả mạnh nhất của nhân loại, bất cứ cái tên nào đặt cho cậu cũng đủ để khiến mọi người phải sợ hãi. Khi đến một nơi nguy hiểm cấp A, "Đế Quốc" đã gửi cho cậu một lá thư mời.

Bọn họ mời cậu "cùng nhau xuyên thủng đôi mắt ác quỷ".

Khi đó, Diệp Sanh vô cùng chán ghét sự đạo đức giả và lòng tham của Đảo Bướm.

Cậu đã chấp nhận lời mời. Suy cho cùng, lúc đó cậu thực sự cần sử dụng sức mạnh của dị giáo để tìm ra tiến sĩ Tần.

Cậu gặp lại Ninh Vi Trần ở một nơi nguy hiểm tên là 【 Nhà thờ hoang vu 】.

Số phận của hai người họ rất thú vị.

Cậu đoạn tuyệt với nhân loại.

Để chứng tỏ mình đã "hòa nhập hoàn toàn vào xã hội loài người", Ninh Vi Trần đã hoàn toàn đoạn tuyệt với dị giáo.

Mấy năm nay, Ninh Vi Trần đã gi ết chết vô số kẻ dị giáo, và họ gặp lại nhau ở nhà thờ. Ninh Vi Trần nói: "Cục cưng, không ngờ quan hệ của chúng ta lại ràng buộc sâu đậm như vậy, lúc chín tuổi, quả thật đúng là tôi nên trực tiếp gi ết chết anh."

Diệp Sanh bất động, lạnh lùng nói: "Chúng ta từng gặp qua sao?"

Ninh Vi Trần khẽ mỉm cười nói: "Anh thật sự không nhớ sao, cục cưng?"

"Thật tàn nhẫn, thống đốc. Lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã run rẩy và khóc trên người tôi."

Lần này, không còn chút kiềm chế nào, cậu trực tiếp nổ súng với Ninh Vi Trần.

Đạn phân tán dưới dạng pháo hoa.

Diệp Sanh nâng bước và trực tiếp rời khỏi nhà thờ. Ninh Vi Trần cũng không chút biểu cảm nghiêng đầu, nhận điện thoại của Ninh Tri Nhất.

Trong thời thơ ấu ở Đảo Bướm, cậu và Ninh Vi Trần thường ở một mình với nhau. Bởi vì cậu là người giám sát cảm xúc của Ninh Vi Trần.

Từ lâu Ninh Vi Trần đã bị vạch trần thân phận là một kẻ dị giáo trước mặt cậu, hắn không cần phải ra vẻ "ngoan ngoãn lễ phép" trong mắt người ngoài nên thường xuyên tỏ ra thờ ơ.

Mặt khác, Diệp Sanh đã vật lộn với hắn trên mặt đất khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu cũng không có mang theo những thứ như "lạnh lùng và mạnh mẽ", và cậu chỉ là những việc mình muốn làm mà không hề đắn đo.

Trong lớp học của Đảo Bướm, bọn họ thậm chí còn được sắp xếp ngồi cùng một bàn.

Mặc dù giữa họ có một mối thù đẫm máu. Nhưng trong thời kỳ thảm họa, sự sống và cái chết đều quá phổ biến. Và lúc đó bọn họ còn quá nhỏ và không lộ ra sự sắc bén như sau này.

Ninh Vi Trần cũng đã giúp đỡ cậu. Trong cuộc họp ở Đảo Bướm khi ấy, bọn họ đã cố gắng cấy một nửa số súp nguyên thủy vào trên người Diệp Sanh. Chính Ninh Vi Trần đã gọi tiến sĩ Tần giúp cậu. Tiến sĩ Tần đến sau một cuộc hành trình dài mệt mỏi, chiến đấu hết mình trong phòng thí nghiệm và cá chết lưới rách với Burris, nhờ đó ngăn cản Diệp Sanh trở thành vũ khí mạnh nhất.

Vào một đêm mùa hè, trên cầu thang bên ngoài phòng thí nghiệm, cậu bé Diệp Sanh thường xuyên quay người lại, đồng tử có chút mờ mịt.

Ninh Vi Trần ngồi ở bên cạnh cậu, mái tóc đen dài đến thắt lưng xõa ra sau lưng, chán ghét nói: "Anh suýt nữa đã chết rồi, Diệp Sanh."

Diệp Sanh bỏ đi thành kiến ​​với hắn, vẫn chưa hoàn hồn, cậu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy tiến sĩ tức giận như vậy."

Giọng điệu của Ninh Vi Trần nghe có vẻ ngại cậu ngu ngốc: "Anh sắp chết rồi, sao ông ấy có thể không tức giận?"

Diệp Sanh không ngừng quay đầu lại, hô hấp của Ninh Vi Trần cứng lại, vươn tay kéo đầu cậu lại, trong mắt hiện ra một tia màu tím bạc, hắn hạ giọng, tức giận nói: "Hành động nhỏ một chút, anh không muốn sống nữa sao?!" Vốn dĩ bọn họ lẻn lại đây, nếu bị người trên Đảo Bướm phát hiện, nhất định sẽ ăn không hết gói đem đi.

Khi bắt đầu thảm họa, cho dù Ninh Vi Trần được sinh ra để làm thần, hắn vẫn có quá trình dần dần làm chủ được sức mạnh của mình. Nếu không, hắn đã không bị Diệp Sanh g iết chết ở Vịnh Nhân Ngư năm chín tuổi bằng một viên đá định số. Điều này càng đúng với Diệp Sanh, Burris có ý định giết cậu, và cậu ở trên đảo không khác gì đang đi trên lớp băng mỏng.

Diệp Sanh cảm thấy có một tảng đá treo trong lòng mình và nắm chặt ngón tay. "Rốt cuộc Burris muốn làm gì?"

Giọng điệu của Ninh Vi Trần lộ rõ ​​vẻ chán ghét: "Không có việc gì con người không làm được."

Diệp Sanh quay lại nhìn hắn: "Nếu cậu ghét con người đến vậy, tại sao cậu lại muốn trở thành con của Ninh Tri Nhất, giả làm người trên đảo?"

Ninh Vi Trần lạnh lùng quay đầu nhìn cậu, nói: "Nếu không phải anh làm tôi bị thương nặng, lúc Ninh gia xuống biển cũng không có phát hiện ra tôi."

Đúng lúc Diệp Sanh đang định nói gì đó thì chợt nhận ra tiếng bước chân, cậu quay mặt sang một bên. Ngay lập tức, cậu nắm lấy cổ tay Ninh Vi Trần, dẫn hắn đi dọc hành lang tối tăm dưới ánh trăng lung linh.

"Đi thôi, mọi người đang tới."

Súng của cậu được làm từ đá định số từ nơi khởi nguyên. Kén và Burris đã thèm muốn khẩu súng của cậu từ lâu. Và vì khẩu súng trói định với linh hồn cậu nên Burris muốn biết nguồn gốc của khẩu súng. Nhưng những sự kiện trong quá khứ ở Vịnh Nhân Ngư là yếu tố bất lợi cho Diệp Sanh và Ninh Vi Trần. Vì thế họ thường che chở cho nhau.

Hiển nhiên bọn họ không hề giả vờ thờ ơ với nhau, nhưng vào những thời điểm quan trọng, họ sẽ chủ động đứng lên nói thay nhau.

Sau khi Diệp Vẫn lấy lại thị lực, cô đọc rất nhiều sách, trong các tài liệu nghiên cứu khoa học trên Đảo Bướm luôn có một vài cuốn sách nổi tiếng xen lẫn. Và tình yêu là chủ đề muôn thuở của nhân loại.

Cô ngẩng mặt lên khỏi trang giấy, thỉnh thoảng lại hỏi nhỏ Diệp Sanh: "Anh ơi, anh có thực sự ghét anh Vi Trần không?"

Sắc mặt Diệp Sanh vô cảm: "Nếu gọi hắn là anh trai thì đừng gọi anh là anh trai nữa."

Ninh Tri Nhất có tham vọng lớn và đã thực hiện một bước đi mạo hiểm để nhận nuôi Ninh Vi Trần. Nhưng thương nhân luôn lường trước và ngăn ngừa rủi ro, Ninh Tri Nhất sợ rằng khi Ninh Vi Trần lớn lên sẽ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của gia tộc, hắn đã cố ý hay vô ý đầu độc Ninh Vi Trần, hầu hết nọc độc được chiết xuất ra từ trong cơ thể của dị giáo cấp A trở lên, và thuốc giải độc sau khi trưởng thành thì nằm trong tay ông ta.

Ông ta hy vọng Ninh Vi Trần không chỉ là người thừa kế của Ninh gia mà còn là vũ khí vĩnh cửu của Ninh gia.

Là một kẻ dị giáo ra đời ở nơi khởi nguyên, làm sao Ninh Vi Trần có thể không nhận thức được những chất độc này. Nhưng Đảo Bướm đang giám sát chặt chẽ nên hắn chỉ có thể nuốt nó, trốn ở một nơi cố định rồi nhổ ra. Mỗi lần hắn đều ho ra máu tươi màu đen.

Diệp Sanh là nhân chứng duy nhất cho quá trình này.

Cậu ngồi trên tảng đá hỏi: "Khi nào cậu mới có thể hoàn toàn loại bỏ được Ninh gia?"

Ninh Vi Trần hỏi lại: "Còn anh thì sao? Khi nào anh mới thoát khỏi Đảo Bướm?"

Diệp Sanh không nói gì, gió biển thổi tung mái tóc đen của cậu, đôi mắt hạnh lạnh lùng bình tĩnh: "Tiến sĩ Tần ở đây, ông ấy đã nuôi dưỡng tôi và đối xử tốt với tôi, tôi hẳn là không thể thoát khỏi nó." Ninh Vi Trần lau máu bên khóe môi, tóc dài bay phần phật ở trong gió, ngẩng đầu cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng có lý do tạm thời không thể thoát khỏi."

Khi còn là bạn cùng lớp trong trường, họ thực sự đã làm rất nhiều việc trẻ con, trẻ con đến mức người ngoài cảm thấy đây là việc mà lẽ ra cậu và Ninh Vi Trần không thể làm được.

Đối với họ, bài học của giáo viên rất đơn giản và dễ hiểu. Đến lớp chỉ phí thời gian, thà ra ngoài mà rèn luyện còn hơn.

Trong lớp học dài và nhàm chán đó, Ninh Vi Trần và Diệp Sanh sẽ chuyền những tờ giấy ghi chú nhỏ. Mặc dù rất nhiều lần, Ninh Vi Trần viết một câu dài, Diệp Sanh cũng chỉ đáp lại một chữ: "Cút".

Thời thơ ấu của Đảo Bướm, họ đã lừa dối nhau, chán ghét nhau và bảo vệ nhau. Diệp Sanh hiểu rõ sự thờ ơ của Ninh Vi Trần hơn bất kỳ ai khác; Ninh Vi Trần cũng hiểu rõ tính cách thực sự của Diệp Sanh hơn bất kỳ ai khác.



Sau đó, Diệp Sanh trở thành thống đốc, Ninh Vi Trần bắt đầu liên lạc với gia chủ Ninh gia. Cả hai đều cố tình bắt đầu tránh xa nhau.

Vào năm thảm họa thứ mười tám, khi Diệp Sanh gặp lại Ninh Vi Trần trong 【 Nhà thờ hoang vu 】, sát ý trên người của Ninh Vi Trần trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn đã giế t chết vô số kẻ dị giáo bằng đôi tay được nuông chiều trong nhung lụa của mình, người thừa kế của Ninh gia đã trở thành một tên bạo chúa đẫm máu khác trong thế giới dị năng giả.

Vào năm thảm họa thứ mười chín, hai người gặp lại nhau ở Thành phố Giải trí Thế giới, tất cả khách mời đều sợ hãi.

Ninh Vi Trần đã đoạn tuyệt với những kẻ dị giáo, và Diệp Sanh đã đoạn tuyệt với loài người.

Hai người không nên gặp nhau nhất đã gặp nhau trong một sòng bạc tráng lệ.

Mọi người đều cho rằng sẽ nhìn thấy một dòng chảy sóng ngầm hỗn loạn, nhưng không ai biết rằng đây là một cuộc hội ngộ.

Thành phố Giải trí Thế giới là một nơi rất thú vị.

Thế lực của các bên rất phức tạp.

Lời mời đó chính là Hồng Môn Yến của Đảo Bướm, loài người đã giăng bẫy mời Diệp Sanh vào và muốn gi ết chết cậu; Đế Quốc Dị Giáo cũng giăng lưới ở đây, đối với Ninh gia, một trong ba thế lực lớn của nhân loại, bọn họ muốn giết Ninh Vi Trần, và bọn họ khiêu khích trước.

Cuối cùng những vị khách đã bị cuốn vào một cơn giết chóc, và máu đã nhuộm đỏ tất cả những tấm thảm quý giá.

Ninh Vi Trần và cậu đứng trên tầng cao nhất của sòng bạc, cùng nhau chứng kiến ​​thảm kịch nhân loại này, trong mắt không hề dao động.

Ninh Vi Trần nâng ly rượu đỏ về phía cậu, thản nhiên nói: "Bảo bối, bởi vì anh mà bây giờ Ninh Tri Nhất nghi ngờ tôi về 【 án mất trộm】." Diệp Sanh đang nạp đạn cho khẩu súng của mình, cậu nói: "Nếu không có cậu, Burris sẽ không muốn giết tôi đến thế đâu."

Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng.

Tòa nhà sòng bạc bắt đầu chao đảo.

Những dây leo khổng lồ đột ngột mọc lên từ mặt đất, há rộng những cái miệng đẫm máu để nuốt chửng xác của những vị khách.

Cùng lúc đó, các loại súng ống do Đảo Bướm bố trí ở đây lộ ra họng súng lạnh lùng, rất nhiều quan chấp hành lao vào, đồng loạt bước đi với vẻ mặt cảnh giác, muốn bắt giữ Diệp Sanh. Khói thuốc súng, lửa, khói đặc và máu tươi tạo nên một khung cảnh hỗn loạn trên thế giới. Ninh Vi Trần ở trong đống đổ nát hỗn loạn nhìn cậu bằng đôi mắt màu tím bạc. Diệp Sanh không thể đọc được cảm xúc của hắn, hoặc có lẽ cậu không thể hiểu được cảm xúc của chính mình lúc đó. Ninh Vi Trần lật cổ tay đổ rượu đỏ nồng độ cao vào biển lửa, sau đó nắm lấy tay Diệp Sanh, mỉm cười với cậu, dán vào tai cậu như đang nói ra bí mật gì đó, nói: "Đi thôi, có người tới rồi." Giống như đêm đó khi bọn họ còn nhỏ, đang nghe lén trong góc phòng thí nghiệm. Ánh trăng chiếu vào hành lang mờ mịt, Diệp Sanh có chút khẩn trương nắm lấy cổ tay hắn chạy ra ngoài. Lần này, Ninh Vi Trần cũng làm như vậy, cùng cậu bỏ chạy.

Họ rời khỏi đống đổ nát, rời khỏi địa ngục và chạy thẳng vào những con đường cũ kỹ và bẩn thỉu.

Mưa lớn cứ rơi nhưng vầng trăng không hề khuất sau mây. Mái tóc đen của Diệp Sanh ướt đẫm vì mưa, hơi thở có chút nặng nề, cậu nhìn Ninh Vi Trần, bình tĩnh nói: "Ninh Tri Nhất lại định đầu độc cậu à."

Tốc độ trưởng thành của Ninh Vi Trần đáng báo động, chắc chắn Ninh Tri Nhất đã nhìn thấy được rủi ro rất lớn.

Ninh Vi Trần vén mái tóc dài của mình sang một bên, nhìn Diệp Sanh nói: "Còn anh thì sao? Đế Quốc Dị Giáo cũng có ý định khống chế anh sao?"

Khi Diệp Sanh nghe thấy điều này, phản ứng đầu tiên của cậu là bật cười.

Diệp Sanh nói: "Quả nhiên, cậu cũng biết bọn họ." Đã rất lâu rồi cậu không cười, khóe môi cong lên, đôi mắt hạnh sáng ngời, tỏa sáng rực rỡ ở nơi bẩn thỉu và hỗn loạn nhất trong đêm mưa ở Thành phố Giải trí Thế giới.

Ninh Vi Trần nhìn cậu, thanh âm khàn khàn: "Tôi cần bày tỏ lòng chân thành của mình đối với nhân loại."

Diệp Sanh không nói gì, ngón tay cậu luôn đặt trên chốt súng. Ngay cả bây giờ, cậu đang ở trong tình thế bị Ninh Vi Trần đánh bại và đặt vào một góc tường, Diệp Sanh vẫn có thể bắn một viên đạn chí mạng một cách dễ dàng.

Đôi mắt của Diệp Sanh tối sầm.

Đế Quốc Dị Giáo đưa cho cậu một cành ô liu nhưng cũng cảnh giác với cậu, họ cố gắng bắt cậu nuốt thuốc độc, nhưng Diệp Sanh từ chối nên Đế Quốc đề xuất một phương pháp khác.

Cậu đã hoàn toàn phản bội nhân loại và trở thành người mà xã hội loài người không thể dung thứ được.

Nếu muốn gia nhập phe dị giáo, cậu cần phải làm điều gì đó thiết thực và nêu rõ quan điểm lập trường của mình.

Diệp Sanh lặng lẽ nói: "Đế Quốc Dị Giáo yêu cầu tôi giết cậu."

Diệp Sanh nói: "Mạng sống của cậu là tấm vé vào cửa của tôi."

Mạng sống của người thừa kế nhà họ Ninh thuyết phục hơn bất cứ điều gì khác.

Ninh Vi Trần cong lên đôi môi đỏ mọng: "Thật trùng hợp."

Hắn giơ tay về phía cậu. Một con bướm đỏ vỗ đôi cánh yếu ớt của nó trong cơn mưa phùn và đáp xuống đầu ngón tay hắn.

"Đây là hệ thống giám sát luôn ở bên cạnh tôi. Ninh Tri Nhất nhượng bộ, không cần phải uống thuốc độc, chỉ cần tôi giết anh, ông ta sẽ trực tiếp để tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Ninh."

Giọng nói tức giận và nôn nóng lo lắng của Ninh Tri Nhất phát ra từ trong mắt con bướm——

"Cậu đang làm gì vậy? Mau giết Diệp Sanh!"

Diệp Sanh cũng nhìn xuống con bướm màu đỏ. Không biết là vì định mệnh hỗn loạn này làm cậu cười hay vì lý do gì khác. Cậu cũng cười nói:

"Thật là trùng hợp."

Trong những năm kể từ khi rời Đảo Bướm, cậu vẫn luôn giết người và giết những kẻ dị giáo. Đảo Bướm bị ám ảnh bởi lòng tham, nhưng làm sao một kẻ dị giáo sinh ra từ máu tươi thống khổ lại có thể thuần khiết và hoàn mỹ được.

Ninh Vi Trần đã phản bội dị giáo và cần phải lấy mạng của cậu để bày tỏ lập trường của hắn với nhân loại.

Và cậu đã phản bội nhân loại, và đế quốc dị giáo đã giao cho cậu nhiệm vụ đầu vào là giết Ninh Vi Trần.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Diệp Sanh thực sự có một chiếc tai nghe trong tai.

Giọng nói lạnh lùng của máy móc không ngừng phát ra tiếng động, nói với cậu. "Đã phát hiện được mục tiêu, đã phát hiện được mục tiêu, đã xác nhận được mục tiêu."

Hơi thở của Ninh Vi Trần phả vào mặt Diệp Sanh, hắn bình tĩnh nói: "Diệp Sanh, tôi đã nói với anh chưa, rằng lần đầu gặp nhau, anh đã kéo tóc tôi và lôi tôi từ phía trên lăn xuống dưới, bởi vì tôi nhìn thấy nước mắt của anh mà sửng sốt trong một giây."

Diệp Sanh không trả lời, dùng ngón tay chậm rãi nới lỏng cò súng.

Ninh Vi Trần khàn giọng nói: "Thống đốc, anh khóc trông rất đẹp."

Diệp Sanh nói: "Cậu có chắc chắn muốn nói với tôi điều vô nghĩa này không?"

Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng. Hắn ngẩng đầu lên và cùng cậu bốn mắt nhìn nhau. Nước mưa mang theo mùi khói thuốc súng và máu tươi, Diệp Sanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt dường như phản chiếu ánh sáng và lửa. Trong mắt Ninh Vi Trần cũng tràn ngập sự cảm xúc bí ẩn và khó đoán, ngón tay hắn ấn mạnh hơn một chút.

Bướm đỏ bị bóp đến chết.

Khoảnh khắc màn hình bị phá hủy, những giọng nói giận dữ vang lên từ bên trong.

【 Cậu đang làm gì thế! Cậu muốn trở thành kẻ thù chung của nhân loại sao! 】

Ninh Vi Trần hiếm khi không cười, hắn bóp chặt eo của Diệp Sanh một cách mạnh mẽ, như muốn lưu lại ấn ký vĩnh viễn, giống như một con chó hung dữ cắn vào.

Và tai nghe của Diệp Sanh cũng rất ồn.

【 Đã phát hiện được mục tiêu, đã phát hiện được mục tiêu! Diệp Sanh, giết hắn và Đế Quốc sẽ được mở ra cho cậu. 】

Diệp Sanh tháo tai nghe ra và ném xuống đất.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Ninh Vi Trần, cậu lui về phía sau và dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Trong cơn mưa xối xả, giữa con đường chật hẹp chật chội, cậu nhắm mắt đón nhận nụ hôn.

Điên rồi đi. Cậu nghĩ.

Ninh Vi Trần nói: "Hiện tại, chúng ta thật sự cùng nhau xuống địa ngục."

---Tác giả có lời muốn nói---

Những gì đã xảy ra ở kiếp trước thực ra không quan trọng. Lúc đầu dị giáo không mạnh, Thái tử và Sanh Sanh cũng rất bị động.

Hehe, hồi đó tôi đã nói thế này, hẹn hò ở tầng địa ngục thứ mười tám. Nụ hôn của họ tương đương với việc chấm dứt mối quan hệ với mọi dị giáo và con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.