Tuyết rất mịn.
Vào buổi sáng sương mù, ánh sáng đục khiến tuyết trông kém trong và trắng hơn.
Cùng với bài hát 《 Cát Sinh 》được hát nhẹ nhàng ở bên ngoài, chúng rơi xuống mọi ngóc ngách của Làng cổ Dạ Khóc và tan biến ngay khi chạm đất, thanh tao và đẹp như một giấc mơ.
Diệp Sanh đưa tay ra, lại không cảm nhận được cái lạnh của tuyết rơi, ngược lại, gió thổi qua đầu ngón tay cậu, thậm chí còn có chút nóng bức.
"Thỉnh kỳ thành công! Thỉnh kỳ thành công!"
"Tổ tiên chúc phúc! Haha, tổ tiên chúc phúc!"
"Khó trách định mệnh nói sương tuyết sẽ đến kịp thời! Tổ tiên đã hiện linh! Tổ tiên đã hiện linh!"
Tiếng reo hò của dân làng bên dưới lan vào nhà, đánh thức những người khác. Một nhóm người của công hội King cũng tỉnh dậy.
"Tuyết?"
Quản Thiên Thu ngơ ngác nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Thạch Thấp dụi dụi mắt, nhìn rõ ràng tình huống bên ngoài, kinh ngạc nói: "Thật sự là tuyết rơi sao?!"
Miêu Nham lặp lại lời của người dân làng bên dưới: "...sương tuyết sẽ đến kịp thời."
Đầu trọc nghiêng đầu: "Hả? Đây là ý gì?"
Miêu Nham nhẹ nhàng nói: "Nó có cùng ý nghĩa với "mùa thu đang đến". Sương giá và tuyết đang đến, có nghĩa là khi tuyết rơi, hãy đến cưới em."
Hướng Thần thỉnh kỳ, sương giá và tuyết sẽ đến.
Mọi người đứng bên cửa sổ, im lặng ngẩng đầu nhìn tuyết mịn trên bầu trời bên ngoài tòa nhà hình chóp màu đỏ.
Tuyết nhanh chóng ngừng rơi, Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3545478/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.