Hắn lưu luyến chạm vào vùng da ở chỗ lõm xương quai xanh của Diệp Sanh.
Ninh Vi Trần cúi đầu, dùng ngón tay tháo hai máy dò ra, giúp Diệp Sanh cài nút áo sơ mi. Đầu ngón tay lạnh buốt, động tác tản mạn, bàn tay trông như được chiều chuộng trong nhung lụa nhưng giờ lại chiếu cố chỉnh đốn quần áo của người khác vì tình bạn giữa các bạn cùng lớp. Hắn không chút để ý rũ mắt xuống, tỏ vẻ miễn cưỡng không tình nguyện.
Diệp Sanh đưa tay nắm lấy khẩu súng cậu vừa đặt trên bàn, nghĩ thầm nếu tốc độ của Ninh Vi Trần lại chậm lại thì cậu sẽ ra tay.
Ninh Vi Trần nhìn thấy như vậy, khóe môi cong lên. Cuối cùng không đành lòng rời khỏi thân thể người yêu. Hắn giơ tay lên, đứng sang một bên, rút ra một mảnh giấy và lau ngón tay một cách trơn tru.
【 Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Thái tử...】
【 Thái tử thật sự rất khốn khổ, hắn ta đến đây để đi học và phải giúp đỡ người khác kiểm tra trình độ của họ. 】
【 Lại lau tay à? Có thể thấy, Thái tử rất ghét tiếp xúc với người lạ. 】
Diệp Sanh đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Ninh Vi Trần đứng bên cạnh cậu, cười như không cười nhìn cậu, ánh mắt tự nhiên trìu mến, tràn đầy ánh sáng, cho dù nhìn người xa lạ cũng có cảm giác ái muội dây dưa không ngừng.
"Cậu không muốn cảm ơn tôi sao? Bạn cùng lớp này?"
Diệp Sanh không muốn ở lại đấu trường này thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3545451/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.