Khi Diệp Sanh tỉnh dậy thì đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cậu mở mắt ra và thấy mình đang ở một phòng riêng của bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong không khí.
Diệp Sanh giơ tay xoa xoa thái dương, đầu óc đột nhiên đau nhức, cổ họng khô khốc. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Vi Trần từ bên ngoài đi vào.
Diệp Sanh nghe được thanh âm này cả người đều đề phòng, ánh mắt lạnh lùng như dao. Nhưng khi nhìn thấy người tới, cậu lại sửng sốt, bình tĩnh lại.
Cậu mệt mỏi ngả người ra sau, mở miệng, khàn giọng nói: "Nước."
Ninh Vi Trần không nói gì, nhanh chóng đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót một ly nước đưa cho cậu.
Diệp Sanh cầm cốc nước đưa đến cạnh môi, chậm rãi uống một ngụm, cậu vốn tưởng rằng khi nước ấm đi xuống cổ họng sẽ là cực hình, nhưng không ngờ lần này lại không có chút khó chịu nào. Diệp Sinh cau mày, có chút kinh ngạc.
Ninh Vi Trần tùy ý kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, bình tĩnh nói: "Sao? Anh đã quen với đau đớn, bây giờ ngược lại lại không quen?"
Diệp Sanh kỳ quái ngẩng đầu: "Cậu chữa trị cho tôi sao?"
Ninh Vi Trần nhìn cậu cười nhạt, giọng điệu lại không có chút ấm áp: "Không có, tất cả đều dựa vào năng lực tự chữa lành xuất sắc của anh. Dù sao thì vị hôn thê của em cũng bất tử."
Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh không để ý tới lời giễu cợt của hắn, bình tĩnh uống nước rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3545436/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.