Chương trước
Chương sau
Trở lại tầng trên cùng, Diệp Sanh lại đứng ở bên cửa sổ, nhưng lần này cậu đang ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ. Bầu trời phía trên biệt thự Trường Minh được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng bên cạnh. Không phải hình tròn, là hình vuông.

Bầu trời vuông vức tràn ngập một cảm giác áp bức kỳ lạ.

Cả hoàn cảnh môi trường lẫn hàng xóm ở đây đều không phù hợp cho sự sinh tồn của con người.

Hoàn cảnh sinh sống tối tăm và chật chội, hàng xóm thù địch với nhau.

Ninh Vi Trần bưng ly nước tới nói: "Uống nước đi, anh đi ngủ sớm đi." Cổ họng của Diệp Sanh vẫn còn đau nhức, cầm ly nước xong, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì. Nhưng cậu đã cất giấy bút vào ngăn kéo rồi, điện thoại của cậu chỉ còn 20% pin.

Diệp Sanh chỉ đơn giản nắm lấy tay Ninh Vi Trần và bắt đầu viết lên lòng bàn tay hắn.

【 Dị năng của cậu thế nào rồi? 】

Ninh Vi Trần để cho cậu nắm lấy tay hắn, nhướng mày, cười nói: "Em cũng bị áp chế, nhưng em rất ít khi sử dụng dị năng của hải yêu.".

||||| Truyện đề cử: Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ |||||

Diệp Sanh rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng, viết lên lòng bàn tay.

【 Tối nay, dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng mở cửa hay mở mắt. 】

Ninh Vi Trần cười nói: "Nếu như em sợ hãi thì em có thể đánh thức anh không?"

Diệp Sanh: "..."

【 Tùy cậu. 】

Cậu suy nghĩ một lúc rồi cảnh báo lại một lần nữa.

【 Đừng mở cửa. 】

Cửa ra vào và cửa sổ của biệt thự Trường Minh là tài sản riêng của chủ nhà. Tất cả những người thuê phòng vào ban đêm không dám phá cửa để vào. Nhưng thật khó để nói liệu nó có thể vào được bằng các phương thức khác hay không. Cô gái tóc xoăn có thể điều khiển người khác bằng ánh mắt, những nhân vật chính khác cũng có nỗi kinh hoàng của riêng mình.

Đêm nay không ai có thể ngủ được. Vì sợ hãi, đám Dục Ma Liễu Thiến Thiến, Dương Tông, Dương Bạch không về phòng của mình mà chọn cách rúc vào nhau để sưởi ấm. Phòng 404 có một nhóm người đông đúc. Dù sao thì Lạc Hưng Ngôn cũng sống ở phòng 403 bên cạnh. Phòng 404 cạnh toilet, trong phòng có mùi hôi. Ngày đầu tiên, không ai muốn sống ở đây nên bọn họ mới để lại chỗ này cho những tên tùy tùng. Kết quả bây giờ năm người chen chúc một giường, cũng không dám bộc lộ sự tức giận.

"Tối nay chúng ta có thể ngủ sao?" Liễu Thiến Thiến vừa khóc vừa nói: "Tôi... tôi ngủ cả ngày, bây giờ không ngủ được chút nào."

Dương Bạch tức giận nói: "Cô không ngủ được thì đi canh cửa cho chúng tôi."

Liễu Thiến Thiến cảm thấy khó chịu, không nói nữa.

Dương Tông nói: "Mọi người cảm thấy thân thể của mọi người kỳ quái không? Trong tình huống bình thường, chúng ta có thể thức ba ngày ba đêm, nhưng ngày đầu tiên đến thế giới này, tôi mệt mỏi đến ngủ quên."

Sắc mặt Dục Ma khó coi: "Tôi cũng gần giống cậu, nhất định lại là cái phấn hoa chết tiệt kia!"

Tùy tùng lẩm bẩm: "Vậy ra câu chuyện nào cũng là sự thật. 《 Thành Phố Mùa Xuân 》《 Thành Phố Mùa Xuân 》, cmn thật là ấm áp đến mức du khách say ngủ.

Dương Tông đột nhiên nói: "Nếu 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》đều là sự thật. Có lẽ qua những lời đó chúng ta có thể phân tích được chúng ta sẽ gặp phải những chuyện gì. "

Liễu Thiến Thiến sợ mình bị mọi người bỏ lại phía sau nên chủ động lên tiếng, giọng run run nói: "Tôi biết 《 Phình Bụng 》, nhân vật chính của《 Phình Bụng 》sẽ gõ cửa và dụ chúng ta đi ra ngoài. Hôm qua tôi không thấy lạ chút nào, ông ta ở ngoài cửa nói ở đây có rất nhiều muỗi, ông ta muốn cho tôi nước xịt muỗi, âm thanh rất bình thường, nhưng vừa mở cửa, tôi liền mất ý thức."

Liễu Thiến Thiến nói xong.

Dương Tông im lặng rời khỏi giường, đem tủ dựa vào cửa.

Dương Bạch cũng bày tỏ quan điểm của mình ngày hôm qua: 《 Quả Bóng Đầu Người 》 là gõ cửa sổ, mọi người không được nhìn vào mắt cô ta. Tôi đã kéo rèm lại và dùng kẹp ghim lại."

Dương Tông gật đầu: "Mọi người còn nhớ chuyện 《 Cõng Xác 》 không?"

Tùy tùng nhăn nhó nói: "Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, cái này, khó mà quên được."

Dương Tông: "Nhân vật tương ứng với 《 Cõng Xác 》 hẳn là nam thanh niên ở phòng 202, là bạn trai của cô gái phòng 201."

《 Cõng Xác 》 kể về một tên xã hội đen, ngoài việc đòi nợ một cách hung bạo, công việc hàng ngày của gã còn liên quan đến việc giúp ông chủ xử lý xác chết. Bọn côn đồ sẽ nhét xác vào cốp ô tô, lái ra khỏi thành phố và ném xác xuống sông.

Con sông vẫn còn cách đường một chút nên tên côn đồ phải cõng xác trên lưng một lúc. Ngày qua ngày, tên xã hội đen dần dần cảm thấy đau đớn ở lưng và cơ thể sau khi bỏ xác ở nơi hoang dã.

Cho đến một đêm vào nửa đêm, gã ra khỏi hộp đêm và bắt taxi. Sau khi ngồi vào xe, tài xế đột nhiên nói: "Quá tải cần thêm tiền." Tên côn đồ tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt gã thay đổi rõ rệt. Gã nhìn qua gương chiếu hậu ô tô và thấy thực ra có đầy người ngồi cạnh mình!

Nhóm người này người đầy nước ướt, bị dây thừng siết cổ đến chết, sắc mặt tím tái, ánh mắt vô hồn, nhìn về phía trước, đi theo gã, bị ép cạnh nhau ở hàng ghế sau chật chội.

Tên lưu manh đột nhiên hét lên và tè ra quần bò khỏi xe. Nhưng khi vừa mở cửa xe, gã đã bị vật gì đó va mạnh rồi ngã xuống đất.

Ánh đèn đường chiếu sáng cái bóng của gã, đồng tử của tên xã hội đen nheo lại khi gã nhìn cái bóng của gã cõng một "ngọn núi" trên lưng.

Dương Tông nói: "Trong 《 Cõng Xác 》, tác giả đã đưa ra ví dụ gọi là "con cóc cõng con*". Tôi nghĩ con cóc này có chút cổ quái."

*负子蟾蜍: editor không đề nghị mọi người đi google hình ảnh để nhìn nó vì rất là gai người. Nó có hình ảnh như trên lưng cóc cõng đầy trứng cóc ấy ạ.



Tên tùy tùng nhất thời không thể ngồi yên, không nhịn được nói: "Phân tích những thứ này có ích lợi gì? Trọng tâm bây giờ là tìm ra chủ nhân của không gian này, gi ết chết hắn trước thì chúng ta mới có thể đi ra ngoài. Chúng ta đã biết phòng 203 là nơi mà chủ nhân không gian này ở trước đây, không bằng chúng ta ngẫm lại làm sao ngày mai có thể lấy chìa khóa để vào phòng 203 từ chủ nhà. Có lẽ chủ nhân của không gian đang lén lút trốn ở bên trong."

Dục Ma kinh ngạc nhìn hắn: "Sao hôm nay cậu lại thông minh như vậy?"

Tùy tùng gãi tóc, cười khổ nói: "Tôi không thể làm gì được, những ngày sợ hãi và lo lắng này tôi đã chịu đủ rồi. Anh Lạc không phải vừa nói, nếu muốn sống sót thì tối nay đừng mở cửa ra vào hay cửa sổ? Thảo luận về khả năng của người thuê nhà có ích gì đâu! Mọi người không phải chỉ có thể ở trong phòng thôi sao! Hiện tại tốt hơn là chúng ta nhắm mắt lại và ngủ, giữ vững tinh thần và mở cánh cửa phòng 203 vào ngày mai!"

Liễu Thiến Thiến là người đầu tiên ủng hộ hắn, cô gần như bị tra tấn đến mức suy sụp tinh thần.

"Ừ, ừ, đi ngủ đi. Ngủ đi."

Dương Tông đang định nói nhưng lại dừng lại. Hắn thực sự muốn thảo luận về bộ truyện 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》 với mọi người, nhưng những lời của tên tùy tùng đã tẩy não hắn. Đúng vậy, mấu chốt để thoát ra là gi ết chết chủ nhân của thế giới. Họ đi phân tích những người thuê nhà này để làm gì?

Sau khi biệt thự Trường Minh tắt đèn đúng giờ. Tuy nhiên, Diệp Sanh lại không ngủ, ban ngày khi mọi người đang nhìn chủ nhà tháo camera ra thì cậu đã chụp ảnh mọi người.

Đúng như cậu dự đoán, cô gái và người đàn ông trung niên tấn công đêm đầu tiên là những kẻ dị giáo cấp B.

Những người còn lại, ngoại trừ chủ nhà cấp A+, những người còn lại đều là cấp A.

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Quả Bóng Đầu Người 】

【 Cấp bậc: Cấp B 】

【 Tổng quan: Cô ấy cần tiền, cần rất nhiều tiền. Vẻ đẹp của tuổi trẻ cần tiền để duy trì, và hạnh phúc giác quan cần h3roin để k1ch thích. Cô ấy có thể làm gái mại dâm, trộm cắp, giết người và trả giá hết thảy. Giá như một người có thể bán đi linh hồn của mình thì tốt rồi

Có thể thu được bao nhiêu carat* h3roin khi bán một phần linh hồn 21 carat? 】

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Phình Bụng 】

【 Cấp bậc: Cấp B 】

【 Tổng quan: Hắn không thích bà thím già trong nhà.

Không thích làn da khô khốc, dáng người gầy gò và khuôn mặt như trái mướp đắng của bà.

Hắn thích cái miệng xinh đẹp của người phụ nữ trẻ. Đầy đủ*mông*mỡ*ngực, màu sắc*mùi hương và hương vị đầy đủ. 】

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Nhân Thiềm 】

【 Cấp bậc: Cấp A 】

【 Tổng quan: Gã trông giống như một người đàn ông ướt át vừa mới ra khỏi nước, nhảy đi nhảy lại với một núi xác chết trên lưng. Chất lỏng do cơ thể gã tiết ra là chất độc. Vì vậy hãy cẩn thận để không bị nọc độc của gã chạm vào. Oa. 】

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Người Vợ Tuyệt Vọng 】

【 Cấp bậc: Cấp A 】

【 Tổng quan: Hàm lượng nước trong cơ thể con người thực sự có thể đạt tới 100%. 】

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Kẻ Đạo Văn 】

【 Cấp bậc: Cấp A 】

【 Tổng quan: Khi kẻ đạo văn xuất hiện, đừng tin bất cứ ai xung quanh bạn. 】

【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】

【 Tên quỷ: Chủ Nhà 】

【 Cấp bậc: Cấp A+ 】

【 Tổng quan: Người chết vì tiền; Người chết vì tài. 】

Cốt truyện của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》 chỉ phóng đại và khủng bố hóa một số nhân vật của nhóm người này chứ không đưa ra bất kỳ phương pháp nào chống lại họ. Trên thực tế, có cảm giác như nhiều bài viết mà Vương Tiểu Bàn đạo văn chỉ là nửa vời, bán thành phẩm.

Ví dụ như Diệp Sanh rất tò mò về 《 Chủ Nhà Địa Ngục 》.

Nó chỉ viết rằng chủ nhà có một chùm chìa khóa bí ẩn mà bà ta luôn mang theo bên mình.

Hàng ngày bà đều ngồi ở lầu một, trừ lúc lên lầu chửi bới, những lúc khác bà đều không rời đi, tựa như đang canh giữ thứ gì đó.

Trên người bà chủ nhà đầy chỗ lập dị.

Bà không cho phép bọn họ gây ra tiếng động vào ban đêm;



Bà nghiêm cấm bất cứ ai nán lại trước cửa nhà bà;

Bà và biệt thự Trường Minh dường như đã lớn lên cùng nhau.

Diệp Sanh gõ hai từ trên điện thoại của mình.

【 đôi mắt 】【 cameras 】

Cậu nghĩ đến sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của những người thuê phòng khi họ nhìn thấy camera vào buổi chiều. Không ai thích bị theo dõi, nhưng những người ở biệt thự Trường Minh dường như đặc biệt ghét điều đó. Trên thực tế, họ sợ điều đó.

Trước mắt cậu là một mớ manh mối hỗn độn, nhưng họ chỉ còn lại một ngày một đêm.

Trong khi Diệp Sanh vẫn đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Sắc mặt Diệp Sanh trở nên lạnh lùng, không nói gì. Ánh sáng từ màn hình điện thoại di động soi rõ khuôn mặt lạnh lùng của cậu, đôi mắt hạnh đen trắng lạnh lùng.

"Xin chào, các cậu có thể mở cửa được không?"

"Nửa đêm tôi tỉnh dậy, phát hiện con trai tôi đã mất tích, tôi muốn hỏi xem cậu bé có ở cùng các cậu không."

Đó là người phụ nữ trung niên ở phòng 302.

Khi cô ấy nói, có một chút nghẹn ngào và buồn bã không thể kiểm soát được. Cô vừa bị chồng đánh đập trong ngày, tinh thần yếu ớt. Hèn mọn, chết lặng, giống như một con chim sợ hãi. Bất cứ điều gì nhỏ nhặt cũng có thể là cọng rơm cuối cùng đối với cô ấy.

"Cầu xin các người mở cửa, tôi không tìm thấy con tôi."

"Làm ơn làm ơn."

Người phụ nữ chuyển từ gõ cửa sang đập cửa, cuối cùng là dùng móng tay cào cửa.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, móng tay của cô phát ra âm thanh chói tai và đáng sợ. Cô khóc ở bên ngoài. Người phụ nữ này vẫn đang khóc, từ lúc chuyển đến biệt thự Trường Minh, mỗi lần mọi người nhìn thấy cô đều khóc.

Khóc vì bị chồng bạo hành, khóc vì sự thờ ơ, tự kỷ của con trai.

Nước mắt dường như chảy suốt cuộc đời cô.

【 Người Vợ Tuyệt Vọng 】

Diệp Sanh chiếu ánh sáng của màn hình điện thoại di động xuống đất và nhìn thấy một nhóm chất lỏng màu đen từng chút một tụ tập trên mặt đất.

Khái niệm 100% hàm lượng nước trong cơ thể con người là gì? Người vợ tuyệt vọng ngoài cửa cứ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi nước mắt cạn khô. Sau đó máu đỏ bắt đầu chảy ra từ mắt cô. Máu trong cơ thể cô không ngừng chảy ra, cô từ từ co rúm lại, giống như một xác ướp bị hút hết hơi ẩm.

Sau khi máu khô đi, các cơ quan, thịt và máu dần dần hóa lỏng và tan rã.

Bà từ một người đang đi thẳng trở thành một mảnh giấy rất mỏng nổi trên vũng máu.

Vũng nước này tích tụ ngoài cửa, mang theo mảnh giấy da người này, xuyên qua khe cửa từng chút một đi vào.

Đúng lúc Diệp Sanh cúi đầu định lấy súng.

Ninh Vi Trần đột nhiên lên tiếng.

"Anh trai, ngoài cửa có người khóc sao?"

Diệp Sanh không nói nên lời, nắm lấy tay hắn viết.

【 Chúng ta không may mắn gặp được người phụ nữ ở phòng 302. 】

Ninh Vi Trần nắm tay cậu, sắc mặt âm trầm không rõ ràng. Một lúc sau, hắn mới nói: "Nếu là người phụ nữ này thì tình hình thực ra cũng không quá nghiêm trọng."

Diệp Sanh:

【 Cái gì? 】

Ninh Vi Trần nở nụ cười: "Anh còn nhớ rõ câu chuyện《 Tỉ Lệ Nước Trong Cơ Thể 100%》 không?"

Diệp Sanh:

【 Nhớ. 】

Một người phụ nữ nông thôn hèn nhát và ghen tuông tình cờ gặp được một người chồng háo sắc và lười biếng.

Sau khi phát hiện chồng ngoại tình với một góa phụ trong làng, người phụ nữ này thậm chí còn không dám vạch trần.

Bà trốn ra ngoài cửa một mình lau nước mắt, lừa dối bản thân và người khác, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy gì nhưng bà lại rất ghen tị. Sau khi người phụ nữ âm thầm tra tấn và giế t chết góa phụ, bà ta rửa tay rồi về nhà nấu cơm cho chồng.

Kết quả là chồng bà đã phát hiện ra sự việc và đánh đập bà rất nặng nề, thậm chí còn dọa ly hôn. Người phụ nữ cảm thấy như trời sập, góa phụ ly hôn trong làng sẽ bị mọi người dùng những lời nói đâm vào sống lưng! Bà không dám ly hôn nên quỳ xuống đất cầu xin chồng tha thứ. Từ đó trở đi, khi thấy chồng ngoại tình, bà trở thành phản xạ sợ hãi có điều kiện, không dám lên tiếng mà chỉ dám trốn ra ngoài cửa khóc lóc.

Điều này cũng giải thích vì sao đêm đầu tiên chồng bà ra ngoài tìm Liễu Thiến Thiến, bà đã khóc suốt đêm ở phòng 302.

Ninh Vi Trần nói: "Khá thú vị." Hắn cười lớn, dùng bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay Diệp Sanh, cười nói: "Anh ơi, anh có cho rằng khi nhìn thấy chúng ta l@m tình thì bà ta sẽ trốn ra ngoài cửa không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.