"Anh Lạc, huhuhu..." Tên tùy tùng gần như ngất đi vì sợ hãi.
Lạc Hưng Ngôn vẫn bình tĩnh hỏi cậu bé: "Đôi mắt ở đâu?"
Cậu bé đứng dậy từ dưới đất với chiếc cặp sách trên tay, mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng. Trên ngực in bốn chữ lớn màu đỏ "Trường tiểu học Quang Minh", cậu bé ngẩng đầu lên và trả lời Lạc Hưng Ngôn với vẻ mặt kỳ lạ: "Nó ở khắp nơi trên mặt đất và dưới lòng đất. Anh không thấy sao? Tránh ra, em phải đi về."
Cậu bé nói xong liền lách qua anh, chuẩn bị về nhà.
Lạc Hưng Ngôn cố gắng bắt lấy cậu bé, nhưng khi anh vừa đưa tay ra, đột nhiên phát hiện ra một điểm kỳ lạ, đồng tử co rút lại, lập tức dừng lại.
Cậu bé bước đi khập khiễng, chân phải hình như bị bong gân, dùng chân trái kéo về phía trước, tư thế đặc biệt quái dị.
Nhưng khi Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy cậu bé trước đó, đôi chân của cậu vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi người thuê nhà Trường Minh đều không phải là người bình thường, theo logic mà nói thì không có chuyện giả mạo.
Kết hợp vẻ mặt đờ đẫn và đôi mắt không tập trung, Lạc Hưng Ngôn chắc chắn rằng cậu bé này đang mộng du.
Mọi người sẽ thực hiện một số hành vi rất kỳ lạ khi mộng du, thường là sự tái hiện mang tính biểu tượng của những trải nghiệm đau đớn bị kìm nén.
Anh không thể k1ch thích một người đang mộng du...
Lạc Hưng Ngôn rút tay lại và im lặng nhìn cậu bé quay lại cầu thang.
Tên tùy tùng run rẩy nói: "Anh Lạc, nếu không chúng ta quay về đi."
Lạc Hưng Ngôn nhét cây tăm lại vào miệng, lạnh lùng nói: "Không được, càng nghĩ càng tức giận, tôi nhất định phải đòi lại công lý từ chỗ bà lão."
Tên tùy tùng sắp khóc không ra nước mắt: "Huhuhu, anh Lạc, mấy vạn tiền kia cũng không phải là do anh đưa cho bà ta."
Lạc Hưng Ngôn: "Cái rắm ấy! Nếu lừa tiền của thiếu gia thì chính là lừa tiền của tôi!"
Tên tùy tùng: "..." Anh đúng là một vệ sĩ trung thành và tận tâm.
Khi bọn họ lên tầng ba, đi ra cầu thang tới phòng 301 ở bên phải và phòng 302 ở bên trái.
Tầng này có ba gia đình sống, còn bừa bộn hơn tầng bốn, người phụ nữ ngày ngày nấu nướng, ở thời đại này, người dân nghèo sống ở những nơi không có máy hút khói, cửa sổ gỗ bị ám khói dầu ăn, lớp bụi bẩn bám đầy lên trên.
Bên ngoài biệt thự Trường Minh, chiếc đèn đường duy nhất có chiều cao 8 mét chỉ có thể chiếu tới tầng này bằng một chút ánh sáng dư lại. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng những chậu hoa đặt trên hàng rào, quần áo treo trên đỉnh đầu, những tờ báo ố vàng dán trên tường và đủ loại rác chất đống trên lối đi.
Tên tùy tùng không dám trút giận, Lạc Hưng Ngôn cũng không dám chọc một nhà kia nên họ thận trọng đi ngang qua phòng 302.
Có một thời gian, người chồng sống một mình ở 301, vợ con ở 302. Khi đi ngang qua cửa sổ 302, anh nghe thấy tiếng một cậu bé đặt cặp sách xuống và kéo bàn ghế, rồi một tiếng người phụ nữ khóc ngắt quãng, đau lòng, vô cùng ai oán.
"Anh Lạc..." Tên tùy tùng đột nhiên kéo tay áo anh, dùng ánh mắt sợ hãi ý bảo trên mặt đất.
Lạc Hưng Ngôn cúi đầu và nhìn thấy từ vết nứt trên cánh cửa phòng 302, một chút chất lỏng màu đen rỉ ra... giống như nước mắt của một người phụ nữ đang khóc từ cơ thể cô ấy.
"Đi thôi!" Lạc Hưng Ngôn cảm thấy mình không thể bị thứ này chạm vào, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng rời đi.
Đến phòng 303, phía sau biệt thự Trường Minh không có đèn. Nhà vệ sinh cũng ở bên này nên lúc nào cũng có mùi lạ bốc lên. Lạc Hưng Ngôn muốn điều tra người thanh niên ở đây nhưng lại phát hiện cánh cửa phòng 303 đang mở.
Người thuê phòng 303 đi chơi vào ban đêm?!
Anh đang tự hỏi người đó đi đâu thì đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai anh.
"Anh đang tìm tôi phải không?" Người thuê phòng 303 cầm đèn pin bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói. Người thuê nhà là một người đàn ông mập mạp, mặc áo thun đen rộng, trên mặt đeo một cặp kính cận cao cấp, tròng kính có lẽ dày bằng nắp chai bia.
Nửa đêm hắn ta vào phòng tắm, mặc đồ ngủ và cởi giày, đầu tóc rối bù. Trên người hắn có mùi hôi thối, không biết có phải từ nhà vệ sinh mang đến hay không hay trên người hắn đã có mùi như vậy rồi.
Tên tùy tùng đã bị PTSD* đối với những người trong tòa nhà này mà sợ hãi trốn đằng sau Lạc Hưng Ngôn.
*PTSD: Post-traumatic stress disorder/Rối loạn căng thẳng sau sang chấn là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.
Lạc Hưng Ngôn nhướng mày, nhìn tên mập mạp trước mặt, rút cây tăm trong miệng ra nói: "Được rồi, tôi đang tìm anh, chúng tôi bị muỗi đốt không ngủ được, muốn mượn anh một ít nước xịt muỗi."
Tên mập ngáp một cái, nói: "Ồ, vào đi."
Hắn không bật đèn, sau khi bước vào liền dùng bật lửa thắp một ngọn nến trên bàn.
Lạc Hưng Ngôn nghi hoặc nói: "Chủ nhà sống ở phòng 101, còn anh ở phòng 303, một người ở phía trước, một người ở phía sau. Dù anh có bật đèn vào ban đêm thì chủ nhà cũng sẽ không biết."
Mập mạp nói: "Anh đánh giá thấp bà ta rồi. Việc đầu tiên mà bà già này làm mỗi ngày khi mở mắt ra là nhìn vào đồng hồ điện, nước."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Người đàn ông béo chỉ vào phía trên hành lang, nơi có một khối dây điện dày đặc, nối tiếp nhau xoắn lại, phức tạp.
"Đây, anh thấy không? Tất cả những sợi dây này đều do chủ nhà tự tay kéo lấy trộm điện của công trường."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Tên tùy tùng: "..." Chủ nhân của biệt thự Trường Minh thực sự luôn đổi mới kiến thức của bọn họ.
Tên tùy tùng không kiềm chế được nói: "Vậy thì nguy hiểm quá, nếu nối dây bừa bãi, nếu không chú ý rò rỉ sẽ gây ra hỏa hoạn, cả tòa nhà sẽ bị ảnh hưởng."
Tên mập lãnh đạm nói: "Tôi không có tiền, không có tiền thì chỉ có thể sống ở đây. Tại sao tôi lại muốn đi làm nhiều như vậy? Đi đường còn có thể bị xe tông chết mất. Cuộc sống này chỗ nào cũng đầy những điều bất ngờ, năm trăm nhân dân tệ một tháng thì nên tự hài lòng đi."
Thực tế, sống ở đây đồng nghĩa với việc họ đã hoàn toàn thỏa hiệp với cuộc sống.
Khi tên mập mạp đi tìm nước xịt muỗi, Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy những thứ hắn đặt trên bàn, đôi mắt anh nheo lại, anh nhanh chóng bước vào, mở những cuốn sách lộn xộn và phát hiện ra rằng có một số 《Thế Giới Huyễn Tưởng 》nằm rải rác trên đó, có một số bức thư chưa mở được viết 【 Tạp chí Chuyện Xưa sưu tầm 】trên đó. Một lá thư được mở ra, bên trong là một bài gửi đi của một người. Trong một thế kỷ mà công nghệ còn kém phát triển, bài gửi tới các tạp chí đều được viết tay và gửi qua đường bưu điện.
Tên mập làm việc ở Tạp chí Chuyện Xưa à?
Lạc Hưng Ngôn đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tin quay đầu lại, vẻ mặt nứt ra.
Anh đơn giản là không thể liên tưởng gã béo gù gù, vô hồn trước mặt với chủ nhân những thứ quái đản của diễn đàn thứ bảy. Nhưng biệt thự Trường Minh, Tạp chí Chuyện Xưa, đủ loại manh mối đều chỉ ra khả năng này.
Tên mập bưng ra một chai nước xịt muỗi đã dùng lâu ngày sớm nhìn thấy đáy, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lạc Hưng Ngôn, trừng mắt: "Sao anh lại nhìn tôi? Trên mặt tôi có thứ gì mọc lên à?"
Lạc Hưng Ngôn khó khăn nói: "Anh làm việc ở Tạp chí?"
Tên mập nói: "Ừ." Nói xong, hắn nhanh chóng lại buồn bực nói: "Nhưng tôi đã bị sa thải, tạp chí không thể tiếp tục mở cửa và sẽ đóng cửa trong ba ngày nữa. Trưởng nhóm yêu cầu chúng tôi thu dọn đồ đạc càng sớm càng tốt rồi cuốn gói chạy lấy người."
Lạc Hưng Ngôn: "Đóng cửa?"
Tên béo: "Ừ."
Lạc Hưng Ngôn im lặng hồi lâu mới hỏi hắn: "Biên tập viên tạp chí như anh đều có bút danh."
Tên béo: "Ừ."
Lạc Hưng Ngôn: "Vậy bút danh của anh là gì?"
Tên mập sửng sốt, nắm chặt tay vào chai nước xịt muỗi. Trầm mặc một lát, hắn vặn cổ, đi tới thẳng thắn nói: "Tôi tên là Cố Sự Đại Vương."
Cạch. Lạc Hưng Ngôn bóp nát cây bút trong tay, một sức mạnh mạnh mẽ và đáng sợ trong nháy mắt phát ra từ cơ thể anh. Dây xích quanh cổ rung lên, một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng nhạt lạnh lùng nhìn chằm chằm gã béo, chờ cơ hội hành động.
"!" Ai ai ai, tên tùy tùng bị khí thế của anh dọa cho sợ hãi. Hắn chết lặng và sợ Lạc Hưng Ngôn sẽ gây rắc rối vào ban đêm. Hắn nhanh chóng tiến tới, ôm lấy cánh tay Lạc Hưng Ngôn và thì thầm: "Anh Lạc, đừng bốc đồng. Đừng bốc đồng, nếu chủ nhà đuổi chúng ta ra ngoài sẽ rất tệ." Hắn không muốn ngủ lại trên đường phố và bị xé nát bởi một nhóm quái vật.
Tên mập mạp cũng sợ hãi, chỉnh lại cặp kính dày cộp, lạ lùng nhìn anh: "Anh biết bút danh của tôi sao? Không đúng, tôi mới gửi một bài viết cách đây không lâu, những bài được chọn đã được ấn định vào nửa cuối năm. Năm nay Tạp chí Chuyện Xưa đã đóng cửa, sách chưa in, sao anh lại biết tôi?"
Ánh mắt của Lạc Hưng Ngôn tối sầm. Anh ước tính trong đầu khả năng thành công trong việc giế t chết Cố Sự Đại Vương ngay bây giờ. Cơ thể luôn trong trạng thái cảnh giác như một con thú, các cơ bắp căng cứng. Côn trùng, bướm đêm bay lắc lư bên ngọn nến, khiến mùa hè rộn ràng ong ong kêu vang.
Tên mập mạp ngáp một cái, đưa nước xịt muỗi cho anh rồi nói: "Mau quay lại giường đi. Sáng sớm mai, người phụ nữ nhà bên sẽ bắt đầu lăn lộn xe bán đồ ăn sáng của mình, phiền chết mất."
Tên tùy tùng tiến lên làm người hòa giải, cười ngượng nghịu nói: "Ừ, anh Lạc, chúng ta về thôi. Hahahaha, người anh em, xin lỗi. Được rồi, chữ viết của anh khá tốt."
Tên mập mạp cười một tiếng, tính tình rất tốt đáp: "Không sao, chỉ ở mức trung bình thôi."
Khi tùy tùng nói ra lời này, Lạc Hưng Ngôn thoát ra khỏi trạng thái cảnh giác và sững người, như thể bị một chậu nước lạnh dội vào người, phản ứng muộn màng. Tính cách.......
Đúng vậy, chữ viết của Cố Sự Đại Vương rất xấu, bởi vì khi còn nhỏ hắn không có đủ điều kiện để luyện tập thư pháp, và hắn chỉ có thể viết đến cuối bằng bút chì.
Anh đã từng nhìn thấy chữ viết của Cố Sự Đại Vương trước đây và nó hoàn toàn khác với những gì tên mập đã viết.
Tên béo không phải là Cố Sự Đại Vương... vậy hắn là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]