Diệp Sanh vẫn đang đứng cạnh cửa sổ duy nhất trong căn phòng đơn chật hẹp, nghe được lời nói của Ninh Vi Trần, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt cậu mờ mịt trong bóng đêm, mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, giữa hai lông mày lạnh lùng và giận dữ nhuốm một lớp sương mỏng manh, nhưng ánh mắt cậu vẫn trong trẻo sâu thẳm như cũ.
Diệp Sanh đứng bên cửa sổ, đôi mắt hoa mai vướng vào một sự phức tạp mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Cơn gió đêm trong thành phố thổi xuyên qua những tảng đá vụn ở công trường rồi len lỏi vào những con hẻm tối tăm chật hẹp giăng đầy dây điện, nức nở như có ai đang khóc bên ngoài.
Ninh Vi Trần mỉm cười với cậu, đôi mắt hoa đào lấp lánh rung động lòng người, hắn đi tới, dịu dàng nắm lấy tay Diệp Sanh: "Bảo bối, anh cứ liên tục bị thương sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Diệp Sanh lùi lại, muốn rút tay hắn ra. Nhưng Ninh Vi Trần rất khỏe, nhéo nhéo xương cổ tay của cậu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Ninh Vi Trần dịu dàng chớp mắt, cúi người xuống, thanh âm nhu tình như nước nói: "Trước kia em đã sai rồi, anh trai, đối phó với anh thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không có gì không tốt."
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh muốn chửi thề.
Ninh Vi Trần hôn lên môi cậu như chuồn chuồn lướt nước. Tay còn lại vòng qua eo cậu, vén góc áo lên, dùng ngón tay thon dài chạm vào trêu chọc vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mat-tri-nho-nguoi-yeu-cu-xuat-hien/3545404/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.