Chương trước
Chương sau
Cho sự sống, cho cái chết.

Vị thần phụ trách tái sinh trong thần thoại Hy Lạp giờ đây cầm lấy lưỡi hái tử thần.

Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào A+, vẻ mặt nghiêm nghị và trầm ngâm.

Trong số tất cả những kẻ dị giáo mà cậu đã gặp cho đến nay, cấp độ cao nhất là Thai Nữ.

Là một kẻ dị giáo cấp A, trạng thái tàn khuyết ban đầu của Thai Nữ buộc cậu phải sử dụng hết bùa cứu mạng trên tàu.

Quỷ Mẫu xuất hiện trong tòa nhà đài phát thanh hiện tại có cấp bậc A+, cao hơn Thai Nữ, có lẽ là tồn tại lớn thứ hai trong diễn đàn thứ bảy chỉ sau Cố Sự Đại Vương.

Diệp Sanh tắt điện thoại, sợ Ninh Vi Trần đánh giá thấp kẻ địch của mình nên lạnh lùng nhắc nhở.

"Ninh Vi Trần, Quỷ Mẫu là một kẻ dị giáo giữa cấp A và cấp S. Hãy cẩn thận."

Ninh Vi Trần dừng bước, đột nhiên xoay người, dùng ngón trỏ lạnh lẽo ấn lên môi Diệp Sanh.

Diệp Sanh cau mày.

Ninh Vi Trần thì thầm vào tai cậu: "Suỵt, đừng nói nữa."

Diệp Sanh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ý của hắn.

Bởi vì cậu nghe thấy một giọng nữ dịu dàng phát ra từ văn phòng ở cuối hành lang.

Tầng 24 của tòa nhà đài phát thanh vẫn sáng đèn.

Sau khi ra khỏi thang máy, đi vào một hành lang dài và tối tăm, ánh sáng phía trước nhấp nháy liên tục, khiến tầng lầu im lặng vô cùng quỷ dị.

Càng quỷ dị hơn nữa là âm thanh được nghe vô số lần trên radio trên ô tô.

Đêm khuya, người dẫn chương trình vẫn chưa tan làm.

Giọng cô phát âm mượt mà và rõ ràng, giọng cô tươi cười, ngọt ngào đến mức có phần hơi "giả tạo".

【 Chào buổi tối quý thính giả, chào mừng trở lại với chương trình của chúng tôi. 】

【 Sau khi Cái Miệng Nhỏ kể lại câu chuyện bạo lực học đường vừa rồi, rất nhiều khán giả đã rất tức giận. Cũng có những thính giả tốt bụng đã gọi điện cho Cái Miệng Nhỏ và hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu bé. Người bạn khán giả này làm việc tại Phòng giáo dục Hoài Thành và nói rằng anh ta có thể giúp cậu bé làm thủ tục chuyển trường. 】

【 Cảm ơn lòng tốt của bạn, nhưng nhân vật chính của chúng tôi không còn cần nữa. 】

【 Bởi vì, câu chuyện này đã xảy ra cách đây một trăm năm. 】

Trong phòng phát thanh, một người phụ nữ cao gầy mặc váy trắng ngồi ở ghế trung tâm. Mái tóc dài màu vàng nhạt từ trên ghế chảy xuống, che đi những xác chết nằm rải rác trên mặt đất.

【 Cái Miệng Nhỏ cũng là nhìn thấy nó từ một cuốn sách cũ. 】

Cô cúi xuống, cầm kịch bản bài phát biểu bằng những ngón tay nhợt nhạt và lốm đốm xanh, tay còn lại cầm micro, đôi môi đỏ mọng dường như uống no máu người, đẹp đến mức quỷ dị.

Hera vẻ mặt buồn bã, tiếc nuối nói: "Ai, Cái Miệng Nhỏ thì có thể nói gì đây? Chuyện này thật sự là đáng tiếc.". Đam Mỹ Cổ Đại

"Hiệu trưởng ham danh lợi đã nhắm mắt làm ngơ trước những dấu vết bị trói siết; những người lớn đạo đức giả chọn giả câm điếc để bảo vệ con mình. Trẻ con có cái thiện thuần khiết nhất và cái ác thuần khiết nhất. Họ đấm và đá nhân vật chính, tung tin đồn và vu khống cậu ấy. Ngay cả cậu bé được nhân vật chính cứu khỏi biển lửa cuối cùng cũng quay ra phản bội."

Khuôn mặt của cô ẩn sau một tầng sương mù đen, giọng điệu bi thương và buồn bã, xoay chuyển lòng người.

"Quá đáng thương."

"Nếu Cái Miệng Nhỏ được phép viết đoạn kết cho câu chuyện này thì kẻ xấu nào cũng phải bị trừng phạt —— hiệu trưởng giả mù không đáng có mắt; người lớn giả điếc không đáng có tai; những kẻ đó đấm đá kẻ yếu thì không đáng có tay chân, nhất là những kẻ tung tin đồn, vu khống, đáng bị cắt lưỡi."

"Còn đứa nhỏ tham sống sợ chết, chỉ hươu bảo ngựa, lấy oán trả ơn —— thì nên đào tim nó ra."

Tim nó thì nên bị đào ra.

Giọng nói của nữ MC đột nhiên trở nên lạnh lùng, sự căm hận trong lời nói khiến mọi người rùng mình.



Không khí tràn ngập mùi máu đặc quánh, lạnh lẽo, ẩm ướt và tanh.

Diệp Sanh từng bước đi về phía phòng phát sóng.

Nữ MC tựa hồ không chú ý tới người ngoài tới gần, hai tay mọc đầy thi đốm nhẹ nhàng lật qua một trang giấy, động tác vô cùng thuần thục.

Cô cúi đầu, đưa môi lại gần micro và nói.

"À, đúng rồi, vừa rồi có người hỏi Cái Miệng Nhỏ trong điện thoại, nhân vật chính sau khi tan học đã đi đâu? Sau khi về nhà, cha cậu ấy có đi tìm công lý cho cậu ấy không?"

"Các vị khán giả quên mất cha của nhân vật chính là một tay cờ bạc và nghiện rượu. Sau khi Tiểu Thất về nhà, cậu không những không nhận được sự an ủi từ cha mình mà còn bị cha mình cầm một chai bia đánh vì tội gây chuyện."

"Chai bia vỡ tạo thành một lỗ đẫm máu ở sau đầu Tiểu Thất, cậu bé chạy ra ban công. Cha của Tiểu Thất thấy cậu ta dám trốn, liền lấy một con dao làm bếp từ trong bếp ra, tức giận lao tới."

"Người đàn ông say rượu không có ý thức và dùng con dao làm bếp rạch vào mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất ôm đầu và co ro trên mép ban công. Nhưng người đàn ông đi lại loạng choạng và không thể đứng vững khi ra sức, say rượu trượt chân và rơi từ tầng 5 xuống tử vong".

Trước khi nói từ "chết", nữ MC cổ quái dừng lại, điều chỉnh giọng điệu. Những ngón tay cô lật sang một trang khác, và cô nghiêng người về phía trước, để lộ một phần cổ. Điều kỳ lạ là chiếc cổ của cô ấy không hề thon gọn mà khá thô, trên đó còn có hầu kết đang lăn lộn.

Nữ MC nói: "Tiểu Thất nằm trên lan can, nhìn cha ruột nằm trên vũng máu, đây là lần đầu tiên cậu ấy biết cái chết là một chuyện như vậy. Đối với cậu ấy, điều đó có vẻ khá tốt. Cha cậu ấy chết, cậu ấy đã sống lại."

"Tiểu Thất trở về căn nhà trống rỗng. TV trong phòng khách vẫn đang chiếu phim hoạt hình. Cả người cậu đầy máu và đứng đó chết lặng. Sau khi hát "ding-ding-dong-dong-dong", cảnh sát trưởng Mèo đen trên TV lại cưỡi xe xuất hiện để trừng phạt cái ác và phát huy cái thiện. Cảnh sát trưởng Mèo đen tiêu diệt chuột đồng, bắt được đại bàng ăn thịt khỉ, bắt được voi, hà mã và lợn rừng ăn vụng đất đỏ. Mọi kẻ xấu trong rừng rậm đã nhận được số phận mà họ đáng phải nhận."

"Thật tuyệt vời nếu có những anh hùng như vậy trong hiện thực. Tiểu Thất nghĩ."

"Sẽ thật tuyệt nếu thành phố của tôi cũng có một anh hùng như thế này. Anh ấy là người bảo vệ thành phố và có thể nhìn ra sự thật của mọi chuyện."

"Những kẻ mù quáng, tung tin đồn, giả điếc giả điếc, đánh nhau bằng nắm đấm và đá đều sẽ chết."

Tiểu Thất mở cặp sách ra, ngồi xổm trên mặt đất nhặt bút chì và giấy lên.

"Cậu ấy không thể trả thù những người đó."

"Cho nên cậu tự mình viết ra một câu chuyện, nhân vật chính trong câu chuyện là một bác sĩ ban ngày cứu người và chữa lành vết thương, ban đêm là một sát thủ trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện."

"Tiểu Thất đặt tên cho hắn là —— Đô Thị Dạ Hành Giả. "

Những câu chuyện được viết bằng máu và nước mắt thời thơ ấu cất giấu sự căm ghét ngây thơ nhất và nỗi buồn sâu sắc nhất của một cậu bé.

Đó là lúc cuộc đời cậu bị hủy hoại bởi một nhóm người xấu; đó là lúc cậu lần đầu tiên biết được rằng cái chết cũng có thể là một điều tốt.

Cậu đang ở trong vòng xoáy đen tối nhất, khao khát một người anh hùng từ trên trời rơi xuống, chứng minh mình vô tội và trừng phạt mọi kẻ làm ác.

Nhưng số phận người anh hùng đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

Cho đến khi cậu lớn lên và cho đến khi chết, hắn vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng nó không quan trọng.

Nhiều năm sau, cậu bé từ lâu đã trở thành chủ nhân của những thứ quái đản một lần nữa trở lại Hoài Thành. Hắn nhìn xuống thế giới từ trên cao, lấy toàn bộ thành phố làm nền để khôi phục lại những câu chuyện về những anh hùng thời thơ ấu của mình với những điều quái đản mới.

Khi Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đẩy cửa bước vào.

Cạch. Nữ MC vừa tắt micro.

Trong phòng phát sóng yên tĩnh, ánh sáng xanh mờ nhạt từ màn hình bàn phím máy tính chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Ánh sáng lạnh lẽo soi rõ khuôn mặt người phụ nữ, cô đang ngồi trên ghế, dáng ngồi thẳng tắp.

Chiếc bóng phản chiếu trên tường trông giống như một ngọn núi lớn.

Ngọn núi lớn đó được tạo thành từ những đứa trẻ ma dày đặc.

"Các cậu tới rồi." Quỷ Mẫu ngẩng đầu cười, thanh âm trong trẻo ôn hòa, nhưng cũng có chút mơ hồ điên cuồng.

Đến gần nghe mới phát hiện giọng nói của Quỷ Mẫu nghe vừa nam vừa nữ, cứ như thể cô vừa là nam vừa là nữ vậy.

Cánh tay cô đặt trên bàn, trắng như hoa huệ. Mái tóc vàng và bộ váy trắng, thánh thiện như nữ thần trong tranh tường.



Khoảnh khắc Hera ngẩng đầu lên, Diệp Sanh đã xác nhận sự nghi ngờ của mình.

Đây là một khuôn mặt hợp nhất.

Nói cách khác, có hai linh hồn cùng sống trong một cơ thể.

—— bác sĩ Lương đem thân thể của mình cho Quỷ Mẫu mượn xác để ký sinh!

Một khuôn mặt thanh tú và nhỏ nhắn của người phụ nữ đột nhiên trào ra từ dưới làn da của bác sĩ Lương và hiện lên rõ ràng. Đặc điểm khuôn mặt của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cho nên sau khi nhìn kỹ, trên khuôn mặt của Hera cả mắt, mũi và miệng đều xuất hiện hai lần*.

Một khuôn mặt có sáu cơ quan vô cùng kinh dị và đáng sợ.

Người có thân phận là Đô Thị Dạ Hành Giả và lang thang trong thế giới là Lương Húc; nhưng khống chế những đứa trẻ ma giết người lại là Quỷ Mẫu.

Những kẻ dị giáo cấp A+ trong diễn đàn thứ bảy khác với những kẻ dị giáo đầy oán hận trong quá khứ. Cô thánh thiện và hoàn mỹ, ngồi ngay ngắn trong phòng phát sóng đầy người chết, cô vẫn còn tâm trạng giới thiệu bản thân với Diệp Sanh Ninh Vi Trần.

"Xin chào, xin chào, tôi tên là Hera."

Hera mỉm cười vẫy vẫy tay, các đường nét trên khuôn mặt chồng lên nhau vặn vẹo, trông cổ quái và đáng sợ.

Giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng.

"Thật ra tôi rất muốn gặp các cậu sớm hơn. Dù sao mạng của các cậu bị ba vị đại nhân kia trong vùng cấm của diễn đàn truy nã, phần thưởng nhất định rất hấp dẫn." Cô li3m môi dưới: "Đáng tiếc câu chuyện còn chưa đến hồi kết, cũng chưa tới thời điểm các cậu lên sân khấu, tôi chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi."

Hera giơ một ngón tay ra.

Rất nhanh, một đám trẻ ma ngăm đen từ trong tường trào ra, đứa trẻ ma cười hì hì mang theo hai cái ghế đặt ở phía trước.

Hera ngồi với tư thế dịu dàng tao nhã, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngồi xuống, các cậu có thích câu chuyện 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 không?"

"Khi câu chuyện này tiếp tục, thành phố Hoài Thành bị cô lập khỏi tất cả những thứ bẩn thỉu, và chúng nó không thể vào được. Thành phố này chỉ có người dân, và sự khác biệt duy nhất là người sống người chết. Đây là một câu chuyện xảy ra giữa con người chúng ta, đám quái vật đó sẽ không bao giờ hiểu được lòng trắc ẩn, công lý, chủ nghĩa anh hùng, lòng tốt và lòng đồng cảm đối với người khác."

Diệp Sanh không tỏ ý kiến, nhìn người phụ nữ trước mặt tự xưng là "con người" và quái vật cắt đứt mọi liên kết, cậu chỉ cảm thấy buồn cười và mỉa mai.

Ninh Vi Trần dùng ngón tay kéo ghế ra, quay về phía Diệp Sanh cười nói: "Anh, ngồi đi."

Diệp Sanh: "......"

Cậu nhìn Ninh Vi Trần với ánh mắt như muốn nói "Cậu điên rồi sao?".

Nhưng Ninh Vi Trần đã ưu nhã ngồi xuống, phong thái nhã nhặn mỉm cười với cậu, như thể hắn đang ngồi ở trên một bàn đàm phán bình thường.

Diệp Sanh nghịch viên đạn giữa các ngón tay, rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống.

Hera nhìn hai người bình tĩnh không vội vàng trước mặt, khóe môi nhếch lên mỉa mai.

Cô tiếp tục nói một cách chậm rãi.

"Câu chuyện càng mở rộng thì càng có nhiều cảm xúc."

"Những câu chuyện về các anh hùng luôn khiến những người bình thường chúng tôi rơi nước mắt."

"Háo hức, ngạc nhiên, phấn khích, tò mò và sợ hãi."

"Nhưng nếu một câu chuyện muốn được lưu danh qua mọi thời đại thì phải thêm vào một chút sắc thái bi kịch".

Hera nói.

"Mù, điếc, câm, mất chân, mất tay. Ở cuối 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 vẫn còn thiếu một người mất đi trái tim."

"Tôi nghe nói các cậu là một đôi người yêu."

Hera cười rộ lên.

"Như vậy đi, tôi sẽ cho các bạn một cơ hội sống sót. Nếu ai trong số các bạn có thể móc ra cho tôi một trái tim đập vì người yêu của mình thì tôi sẽ để người còn lại đi, thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.